Editor: Quỳnh Anh 💕

Than củi trong bếp lách tách cháy, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt của Trần Thanh Dư, khiến bóng cô trở nên mờ mịt, nửa sáng nửa tối, khó đoán.

Cô ngồi trước bếp lửa, ánh mắt dõi theo từng tia than hồng rực rỡ, nhưng tâm trí lại trôi dạt đi đâu mất. Hồi lâu sau, cô mới hít sâu, chấn chỉnh tinh thần. Xuyên không? Cũng không hẳn là thiệt thòi.

Dù sao cũng được sống lại, trẻ hơn mười mấy tuổi, còn mang theo cả sức lực. Từ giờ về sau, ai muốn bắt nạt cô, phải xem có đủ bản lĩnh không.

Ở thế giới trước, cô cũng tên là Thanh Dư. Một cô nhi, lớn lên trong một trại trẻ nhỏ mang tên “ Cô Nhi Viện Thanh Sơn “. Vì cái tên ấy, tất cả trẻ trong viện đều mang họ “Thanh”.

Viện trưởng là một người tốt, nhưng sức một mình bà không thể chăm lo hết cho đám trẻ nheo nhóc. Cô nhi viện này không nổi tiếng, cũng chẳng được nhiều người quyên góp, nên cuộc sống chẳng dễ dàng gì.

Lũ trẻ lớn lên trong cảnh đói khổ, từ bé đã biết tranh giành, cũng biết giả vờ yếu thế để tồn tại.

Cô cũng không ngoại lệ.

Bảo cô đóng vai một cô con dâu nhút nhát, sợ sệt, bị mẹ chồng chèn ép? Quá đơn giản. Đây chẳng phải là kỹ năng sinh tồn của cô từ nhỏ sao?

Từ bé, cô đã đặc biệt ham ăn, cũng chính vì vậy mà trở thành một tồn tại “đặc biệt” trong cô nhi viện. Cô khỏe hơn bọn trẻ cùng trang lứa, cũng ăn nhiều hơn người khác, thế nên thường xuyên bị tẩy chay. Cô nhi viện thiếu thốn, thức ăn không đủ, vì vậy tranh giành đồ ăn với nhau là chuyện cơm bữa, có lúc còn đánh nhau ầm ĩ.

Năm mười ba tuổi, số phận đẩy cô sang một con đường khác.

Trời xui đất khiến, cô được một người phát hiện ra năng khiếu thể chất, từ đó rời khỏi cô nhi viện, bước lên con đường huấn luyện thể thao. Ban đầu tập võ thuật đối kháng, sau đó chuyển sang tán thủ và đấu vật tự do, cuối cùng chuyên sâu về tán thủ. Hơn mười năm thi đấu, cô đã giành vô số huy chương lớn nhỏ, trở thành một tuyển thủ có tiếng trong giới võ thuật đối kháng.

Vì muốn quyên góp tiền cho cô nhi viện, cô từng tham gia những trận đấu lôi đài tư nhân, nơi các ông chủ giàu có cá cược để giải trí. Mười mấy trận, cô đánh gục hết, đám ông lớn cũng phải e dè.

Với một người hàng năm luyện võ, đối mặt với hàng trăm trận đấu, ánh mắt cô vốn sắc bén, luôn mang theo một luồng sát khí vô hình. Người bình thường chỉ cần chạm mắt với cô một giây cũng cảm thấy rùng mình.

Cô từng nghĩ rằng, khi mình xuyên qua, tất cả những điều đó sẽ biến mất. Nhưng không ngờ, dù thay đổi thân xác, chỉ cần cô nghiêm túc nhìn ai đó, người ta vẫn sẽ hoảng sợ.

Không chỉ có vậy, sức mạnh của cô cũng theo cùng!

Từ một võ sĩ tán thủ cao 1m75, nặng 65kg, thân hình rắn chắc, lực tay mạnh như trâu, cô lại xuyên thành một cô quả phụ bé nhỏ, cao chưa đến 1m60, nặng chưa nổi 40kg, trông yếu đuối như cọng rau muống.

Cô gái này mới 23 tuổi, đã có hai đứa con lên ba.

Cô của kiếp trước lớn lên trong cô nhi viện, tuy vì nơi đó mà tận tâm tận lực, nhưng thật lòng mà nói, cô không thích trẻ con.

Từ bé, cô đã đánh nhau giành đồ ăn, từng thấy quá nhiều đứa trẻ ranh ma, biết giả vờ khóc để lấy lòng người khác, nên cô chẳng tin lũ nhỏ đều là thiên thần.

Giờ thì tốt rồi.

Không chỉ xuyên vào thân xác một góa phụ trẻ, còn có hẳn hai đứa con để nuôi.

Cuộc đời này, đúng là không cho ai dễ dàng cái gì cả.

Ngay từ nhỏ, cô đã chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương gì, thế nên chưa bao giờ tin rằng mọi đứa trẻ trên đời đều đáng yêu. Nhưng nếu đã trở thành Trần Thanh Dư, vậy thì phải có trách nhiệm với Tiểu Giai và Tiểu Viên. Hai đứa nhỏ này đã mất bố, nếu đến mẹ cũng không thể dựa vào, vậy thì chúng thật sự không còn đường sống.

Dựa vào bà cụ Triệu trong phòng kia sao?

Nằm mơ còn nhanh hơn!

Cũng may, hai đứa nhỏ này không phải hạng quậy phá, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, con mình vẫn là tốt nhất.

Cô không phải kiểu người thích nghĩ ngợi lung tung. Đã xuyên qua, lại có sức mạnh, vậy thì cứ đứng thẳng lưng mà sống. Nếu suy cho cùng, từ 27 tuổi trở về 23 tuổi, tự nhiên trẻ ra 4 tuổi, cũng coi như là có lãi!

Không những vậy, còn bỗng dưng có luôn hai đứa con, không cần đau đớn sinh nở. Nghĩ thoáng một chút, thì cũng xem như là… chuyện tốt?

Ừ, tính là vậy!

Hơn nữa, trước kia cô chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, bây giờ lại xuyên thành người sống ở thủ đô. Nghĩ theo hướng tích cực, cuộc sống cũng không tệ lắm! Có điều, sức mạnh bất ngờ này cũng không phải thứ có thể để lộ ra ngoài. Ở thời đại này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

Cô cũng hiểu rõ lý do tại sao Trần Thanh Dư trước kia lại nhút nhát, yếu đuối đến thế. Trong trí nhớ, ông bà ngoại của cô ấy là “thành phần không tốt”, dù rằng chuyện đó đã qua từ lâu, người cũng không còn, nhưng thời đại này vẫn còn nhiều điều kiêng kị. Sống trong cảnh nơm nớp lo sợ quá lâu, cuối cùng cũng sinh ra cái tính nhát gan, chẳng dám phản kháng.

Vậy nên, lần này, cô cũng không thể quá mức lộ liễu.

Về phần bà cụ Triệu, bản tính chua ngoa, độc ác của bà ta ai cũng biết. Chỉ cần cô diễn tròn vai, dù bà ta có khóc lóc kêu gào thế nào, cũng chẳng ai tin. Cô cũng không lo bà ta sẽ làm ầm lên, lần này chắc chắn đã nếm đủ bài học.

Cô hiểu rõ một điều, bất kể đối phó với ai, cũng phải khiến người ta sợ ngay từ lần đầu tiên.

Nếu không, người ta sẽ chỉ xem mình như quả hồng mềm, muốn bóp lúc nào thì bóp.

Cô đứng dậy, vươn vai thả lỏng cơ thể, suy nghĩ một chút rồi quyết định phải “nói chuyện” lại với mẹ chồng. Dù thế nào đi nữa, căn nhà này cũng phải ổn định lại. Trước đây còn có Lâm Tuấn Văn làm chủ, nhưng giờ thì không còn ai để dựa vào nữa. Từ nay về sau, tất cả đều phải trông cậy vào chính cô.

Trần Thanh Dư bước vào buồng trong, thấy hai đứa nhỏ đã ngủ từ lúc nào. Hai anh em sinh đôi cuộn tròn vào nhau, rúc thành một cục như hai con mèo nhỏ. Chúng không dám nằm gần lò sưởi cho ấm mà chỉ rúc ở mép giường, cách xa bếp lửa, có lẽ vì đã quen với cái lạnh nên vô thức thu mình lại.

Cô nhẹ nhàng bế hai đứa nhỏ lên, đặt vào phía trong giường đất, sau đó kéo chăn đắp cho chúng. Trẻ con ngủ rất say, nhất là khi đã quá mệt mỏi. Những ngày qua, chắc chắn chúng đã phải chịu đủ mọi sợ hãi và đói khát, đến giờ mới có thể thực sự yên tâm mà ngủ một giấc trọn vẹn.

Cô nhìn hai đứa nhỏ, bỗng cảm thấy chúng có nét giống mình hồi bé.

“Mẹ ơi~”

Trong giấc ngủ, Tiểu Viên khẽ cất tiếng gọi, bàn tay nhỏ nhắn vô thức tìm kiếm hơi ấm. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng con bé, quả nhiên, khuôn mặt đang nhăn nhó trong mơ cũng từ từ giãn ra. Hai đứa sinh đôi, ngủ cũng giống nhau đến lạ. Một đứa nhíu mày, đứa kia cũng nhíu mày. Một đứa thở dài, đứa kia cũng thở theo.

Cô vỗ nhẹ thêm vài cái, thấy hai đứa đã ngủ thật sự sâu, lúc này mới rón rén rời giường đất, đi về phía bà cụ Triệu.

Cô giật chăn ra.

“Ưm~”

Bà cụ Triệu giật mình, đang mơ màng sắp ngủ thì bị kéo dậy, vừa lạnh vừa hoảng loạn, không hiểu cô con dâu này lại định giở trò gì.

Trần Thanh Dư ngồi xổm xuống, nhìn bà ta, giọng điệu bình thản:

“Khó chịu lắm à?”

Bà cụ Triệu chật vật đến cực điểm, mồ hôi túa ra, nước mắt chảy ròng ròng nhưng vẫn bị nhét chặt miệng, chỉ có thể gầm gừ ú ớ.

Trần Thanh Dư cười khẽ, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc. Cười đủ rồi, cô thu lại nụ cười, giọng lạnh băng:

“Khó chịu thì cũng phải chịu!”

Nói rồi, một chân đạp thẳng xuống!

“Ưm!!!”

Bà cụ Triệu suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Cú đá này không nhẹ chút nào, như thể muốn lấy luôn nửa cái mạng của bà ta. Cả người đau nhói, hai mắt tối sầm, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: “Tiểu tiện nhân này ăn gì mà khỏe thế!?”

Từ nhỏ đến lớn, bà ta luôn là người đi bắt nạt kẻ khác, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bị chính con dâu mình đánh đến mức này. Cả đời bà ta chưa từng chịu thiệt, vậy mà hôm nay lại bị đè đầu cưỡi cổ một cách nhục nhã!

Bà ta không còn dám nghĩ đến chuyện trả thù nữa. Lúc này, bà ta không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Dư, thậm chí càng không dám có ý phản kháng.

Bà ta không hiểu tại sao con dâu lại thay đổi đến mức này.

Trước đây, Trần Thanh Dư rõ ràng chỉ là một con bé nhút nhát, yếu đuối, chỉ biết cúi đầu chịu trận, mặc người ta đánh chửi thế nào cũng không dám hó hé một câu. Thế mà bây giờ, cô ta có thể một mình đánh bại bà, thậm chí còn đánh đến mức bà chỉ có thể nằm bẹp ở đây, không dám kêu ca.

Bà ta run rẩy liếc trộm cô con dâu một cái, chỉ thấy cô đứng đó, nhìn chằm chằm xuống như muốn lấy mạng bà bất cứ lúc nào.

Ngoài trời rét căm căm, vậy mà bà ta lại toát mồ hôi lạnh.

“Con bé này điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!”

Bà ta không sợ những kẻ ngang ngược, nhưng lại không dám trêu chọc một kẻ điên thực sự.

“Hức hức hức…”

Trong lòng bà cụ hoảng loạn đến cực độ, chỉ mong có ai đó đến cứu bà ngay lập tức!

“Mày thả tao ra! Tao nghe lời! Mày làm chủ nhà này không được sao!?”

Bà cụ Triệu cuống quýt muốn thể hiện thành ý, chỉ mong con dâu hiểu rằng bà thực sự chịu thua rồi.

Nhưng Trần Thanh Dư chẳng buồn động đậy, vẫn cứ ngồi xổm trước mặt bà ta, chống cằm suy nghĩ, ánh mắt lạnh như băng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play