Edit : Ngọc Trúc
Dị năng uy hiếp tinh thần của rắn không phải yếu, nhưng những người còn lại cũng không phải dạng vừa. Chẳng mấy chốc, ảnh hưởng của nó suy giảm, ai nấy đều khôi phục hành động. Tất cả chỉ liếc nhau một cái rồi lập tức lao đến, đồng loạt vây công con rắn xanh đang khoe khoang kia.
Hồ Ly mới đánh được vài cái thì lại luyến tiếc, nhìn Trần Trạm chạy trốn khắp nơi mà do dự. Cuối cùng, hắn mặc kệ, để Tống Thụy Bình và Bạch Lang thay hắn dạy dỗ con rắn một trận. Dù sao thì tên đó cũng tự chuốc lấy, ít nhất cũng chẳng biết kính trên nhường dưới.
Nếu lúc này Tống Thụy Bình và Bạch Lang biết rằng trong đầu Hồ Ly đang coi hai người họ là lão già, e rằng chính hắn cũng sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò.
Giang Duy nhìn đám người đang ồn ào, ánh mắt đầy ý cười. Hắn nâng ly nhấp một ngụm rượu, chất lỏng ấm áp và mềm mượt trượt xuống cổ họng. Khi ánh mắt hắn chạm vào miệng ly rượu, một dòng chữ nhỏ hiện lên: “Tiểu Duy, chúng ta ra ngoài một chút.”
Giang Duy cúi đầu nhìn dòng chữ trên chiếc ly mỏng, không làm vỡ mà vẫn khắc được chữ tinh tế như vậy, đúng là lợi hại. Chẳng lẽ do luyện khắc chữ lâu năm, độ thuần thục quá cao?
Hắn khẽ cong môi, vuốt ve chú gấu trúc thu nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn đám người trong phòng. Vỗ nhẹ quần áo, hắn vẫy tay nói: “Rượu vẫn còn nhiều, các ngươi cứ tiếp tục, ta ra ngoài dạo một vòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT