Edit :Ngọc Trúc
Mùa hè sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ chói chang, mặt đất bị phơi nắng tỏa ra hơi nóng hầm hập. Dù đang ngồi dưới chiếc ô che nắng to lớn, Giang Duy vẫn có thể cảm nhận được không khí nóng bức xung quanh. Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nhìn lòng bàn tay ướt đẫm, cảm giác mọi thứ cứ như một giấc mộng.
Cậu nhớ rất rõ mình đã chết như thế nào. Khi đó, móng vuốt sắc bén của Hùng tiên sinh tuy đã chặn được băng trùy, làm giảm lực công kích, nhưng đầu nhọn gãy ra của băng trùy vẫn đâm thẳng vào cơ thể Giang Duy.
Vốn dĩ thân thể cậu đã chẳng mạnh mẽ gì, trong nháy mắt, cái lạnh thấu xương bao trùm toàn bộ, ngay sau đó là âm thanh cơ thể vỡ vụn giống như pha lê bị nứt rồi tan tành. Bên tai cậu dường như còn nghe thấy tiếng gào giận dữ của Hùng tiên sinh, nhưng ngay sau đó, tất cả chìm vào hư vô.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
Vậy mà khi mở mắt ra lần nữa, cậu lại đang ngồi dưới chiếc ô che nắng trước cổng lớn của khu chung cư, ngay cạnh chốt bảo vệ. Trong miệng tràn ngập mùi Hoắc Hương Chính Khí Thủy cay nồng khó chịu, trong tay còn đang cầm một chai nước thuốc.
Giang Duy cố gắng nhớ lại đây rốt cuộc là chuyện của khi nào? Cậu hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì trước đó. Có lẽ là bị cảm nắng, cũng có thể có việc gì khác, nhưng giờ cậu nghĩ mãi vẫn không ra.
Trong túi quần có một chiếc điện thoại, cậu lấy ra mở lên. Mật khẩu đã sớm quên mất, nhưng ngày tháng trên màn hình thì vẫn hiện rõ. Nhìn con số xa lạ mà quen thuộc ấy, Giang Duy ngơ ngác, đầu óc bị cái nóng làm cho mơ hồ, chỉ có một suy nghĩ hiện lên cậu đã chết đi rồi sống lại sao?
Giang Duy đưa tay sờ bụng dưới lớp áo thun—lỗ thủng do băng trùy đâm xuyên hiển nhiên không còn nữa. Cậu lại nhìn cánh tay mình, những vết sẹo xấu xí do giá rét để lại sau tận thế cũng hoàn toàn biến mất.
Cậu siết chặt tay, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn bóng mình phản chiếu trên màn hình đen của điện thoại. Trong đầu vốn hỗn loạn dần trở nên rõ ràng bất kể vì lý do gì mà cậu được quay trở lại, chỉ cần có một tháng này, cậu nhất định sẽ chuẩn bị thật đầy đủ!
Giang Duy nhìn xung quanh, ánh mặt trời chói chang giữa trưa khiến đôi mắt cậu đau nhức. Dưới cái nóng oi bức này, ngoài đường chẳng có lấy một bóng người, chỉ còn những chiếc xe trơ trọi đỗ ven đường. Cậu ngước mắt lên nhìn mặt trời, cảm thấy cái nắng gay gắt này thật hiếm gặp kể từ sau tận thế băng hà.
Dựa theo thời gian hiển thị trên điện thoại, chỉ còn một tháng nữa, tận thế băng hà sẽ bùng nổ. Khi đó, tia bức xạ mặt trời sẽ đột ngột biến đổi, nhiệt độ toàn cầu lao dốc không phanh, chỉ trong vài ngày sẽ giảm xuống hàng chục độ. Những người sống trên tầng cao sẽ bị đóng băng đến chết, trong khi động thực vật lại may mắn hơn con người chúng bắt đầu biến dị. Thành phố từng sầm uất bỗng tràn ngập vô số sinh vật biến dị, cả động vật lẫn thực vật.
Những người may mắn sống sót cũng chỉ có thể vùng vẫy để tồn tại trong thế giới băng giá ấy. Nhưng trong số đó, vẫn có một số người đột biến cùng với động thực vật Giang Duy chính là một trong những người đó.
Tuy nhiên, dị năng của cậu lại đặc biệt theo một cách chẳng mấy ai mong muốn hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu. Dị năng của Giang Duy có thể thu nhỏ hoặc phóng to vật thể, nhưng điều kiện kích hoạt lại vô cùng éo le: cậu chỉ có thể thay đổi kích thước những thứ mình đã ăn qua sau khi tận thế bùng nổ. Nói thẳng ra, thứ duy nhất cậu có thể phóng to hay thu nhỏ... chính là đồ ăn.
Khi Giang Duy phát hiện ra dị năng này, tận thế đã kéo dài được nửa tháng. Khi ấy, thứ khan hiếm nhất không phải là vũ khí hay nơi trú ẩn, mà chính là lương thực. Con người phải vật lộn để đào bới thức ăn khỏi những lớp băng dày cứng như sắt.
Chính vì thế, dị năng của Giang Duy khi ấy được xem là vô cùng quý giá, dù tỉ lệ phóng to hay thu nhỏ chỉ đạt khoảng hai, ba lần.
Nhưng theo thời gian, khi dị năng của mọi người không ngừng tiến hóa, năng lực của cậu dần trở nên vô dụng.
Những người có dị năng chiến đấu ngày càng mạnh mẽ, họ có thể săn giết thú biến dị, hái lượm trái cây biến dị để sinh tồn. Lúc đó, khả năng của Giang Duy chẳng còn ý nghĩa gì mấy cùng lắm chỉ là thêm thắt cho có.
Quan trọng hơn, cậu hoàn toàn không có khả năng chiến đấu. Đối với những kẻ mạnh mẽ trong thế giới tận thế, cậu chẳng khác gì một kẻ vô dụng, chỉ biết ăn bám.
Và cuối cùng, trong trận thú triều đầu tiên, cậu trở thành vật hi sinh.
Giang Duy tiện tay ném vỏ chai thuốc trên tay ra ven đường, đứng dậy. Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là vừa chạm vào đám cỏ bên đường, chai thuốc đột nhiên phóng to!
Giang Duy sửng sốt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vỏ chai thuốc, vốn chỉ to bằng chai nước khoáng bình thường, giờ đây lại lớn gấp mấy lần. Cậu không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nó, trong đầu dần hiện lên một suy nghĩ dị năng của cậu... đã có thể sử dụng rồi!
Giang Duy duỗi tay chạm vào chai thuốc, nhéo thử vài cái, sau đó vừa động ý niệm, vỏ chai đột nhiên thu nhỏ lại, trở thành một món đồ nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, thậm chí chưa đầy một hạt gạo. Cậu khẽ khảy nó bằng đầu ngón tay, ánh mắt sáng lêndị năng của cậu… hình như lại tiếp tục biến dị rồi!
Không thể chờ đợi thêm, Giang Duy lập tức vươn tay chạm vào cán ô che nắng phía sau. Ngay lập tức, chiếc ô có đường kính ba mét trong tay cậu nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn bằng một đốt ngón tay!
Nhìn hai món đồ siêu mini trong tay, khóe miệng Giang Duy khẽ nhếch lên. Làn da tái nhợt của cậu dường như có chút sức sống hơn khi một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt. Nếu mọi vật cậu chạm vào đều có thể tùy ý phóng to hay thu nhỏ, mà lại không bị giới hạn tỉ lệ… dị năng này… quả thật quá lợi hại rồi!
Khi cậu xoay người định quay lại công ty để tiếp tục công việc, điện thoại bỗng nhiên reo lên. Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Giang Duy trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới duỗi tay chạm vào màn hình, nhận cuộc gọi.
“Tiểu Duy à, đang đi làm hả?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của đại bá mẫu vang lên, ra vẻ ôn hòa.
“À… đúng vậy, con đang đi làm.” Giang Duy mỉm cười đáp, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
“Là thế này, tháng sau là ngày giỗ của cha mẹ con. Đã lâu rồi con không về, con xin nghỉ vài ngày về quê đi, cũng nên đến thắp nén nhang cho cha mẹ con.” Đại bá mẫu nói
Năm Giang Duy mười hai tuổi, cha mẹ cậu gặp sự cố trong phòng thí nghiệm và qua đời. Không có người thân nào khác, cậu được đưa về nhà đại bá nuôi dưỡng. Khoản tiền bồi thường từ cái chết của cha mẹ cũng do đại bá tiếp nhận.
Trước khi cậu đến, đại bá và bá mẫu vốn có một người con trai tên là Giang Diệu. Nhưng vào năm mười lăm, mười sáu tuổi, Giang Diệu bỏ nhà đi, tìm kiếm suốt hai năm vẫn không có tung tích. Vì vậy, khi Giang Duy về ở cùng, ban đầu đại bá và bá mẫu cũng không đến mức quá hà khắc, cậu ít nhất còn có được vài năm sống yên ổn.
Mọi thứ thay đổi vào năm cậu mười lăm tuổiGiang Diệu đột nhiên trở về. Đại bá và bá mẫu vui mừng như điên, lập tức dồn mọi sự quan tâm vào đứa con trai đã mất tích suốt năm năm trời. Khoản tiền bồi thường mà vốn định để dành cho Giang Duy sau khi trưởng thành, cũng bị họ mang đi mua nhà cho Giang Diệu ở tỉnh thành.
Không biết Giang Diệu đã trải qua chuyện gì khi lang bạt bên ngoài, nhưng từ lúc quay về, anh ta nhìn Giang Duy với ánh mắt đầy khó chịu, thậm chí mang theo cả sự thù hận. Cứ như thể chính sự xuất hiện của Giang Duy khiến cha mẹ hắn từ bỏ việc tìm kiếm con trai, khiến hắn phải chịu bao khổ cực suốt năm năm trời.
Thái độ của đại bá và bá mẫu đối với Giang Duy cũng thay đổi hoàn toàn. Họ đã dùng hết tiền bồi thường của cha mẹ cậu để mua nhà cho Giang Diệu, nên khi phải tự bỏ tiền cho Giang Duy đi học, họ bắt đầu thấy cậu chướng mắt. Họ bắt cậu làm vô số việc vặt sau giờ học để kiếm tiền trang trải, như thể chỉ chờ cậu tự rời khỏi nhà mà thôi.
Nếu không phải Giang Duy kiên trì, còn đại bá mẫu sợ làm quá mức sẽ bị người ngoài dị nghị, có lẽ ngay cả cấp ba cậu cũng chẳng học nổi. Mãi đến khi thi đậu đại học, rời khỏi thành phố của đại bá, cậu mới thực sự thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt ấy.
Dù có thể đòi lại một phần tiền bồi thường thông qua pháp luật, nhưng số tiền Giang Diệu thua bạc đã sớm vét sạch nhà cửa, khiến đại bá một nhà rơi vào cảnh trắng tay. Ngôi nhà từng mua cho Giang Diệu cũng bị bán đi để trả nợ ngay khi Giang Duy vừa vào đại học.
Từ đó, ngoài những ngày giỗ cha mẹ về quê một mình thắp hương, cậu gần như không bao giờ quay lại căn nhà đó. Mãi đến một tháng trước khi tận thế băng hà bùng nổ, đại bá mẫu chủ động gọi điện, Giang Duy mới quay về quê lần nữa.
Cậu không buồn nghe tiếp những lời còn lại của bá mẫu, dứt khoát cúp điện thoại.
Thực ra, lý do bà ta gọi cũng chẳng phải để cậu về cúng bái cha mẹ, mà là muốn di dời mộ phần của họ. Bề ngoài nói là để đưa về phần mộ tổ tiên, nhưng thực chất chỉ là vì miếng đất đó có giá trị, và bà ta muốn chiếm lấy mà thôi.