Edit :Ngọc Trúc
Về đến nhà, Giang Duy quăng ba lô sang một bên, ngã người lên chiếc giường nhỏ, móc điện thoại ra. Sau khi cắt cuộc gọi của đại bá mẫu lúc trước, hắn lập tức bật chế độ im lặng. Giờ mở ra xem, trên màn hình đã đầy các cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của đại bá gia. Giang Duy không thèm để ý, chỉ chăm chú tính toán số tiền kiếm được trong nửa ngày nay.
So với số tiền ít ỏi mà trước kia cậu làm thêm cực khổ mới kiếm được, thì hiện tại số tiền này gần như có thể xem là một khoản lớn. Nhưng bấy nhiêu vẫn còn xa mới đủ. Chỉ riêng một chiếc xe việt dã chạy trên tuyết trong danh sách, cũng đủ tiêu tốn sạch số tiền hắn có, tạm thời chỉ có thể gác lại việc mua sắm này.
Dù trong mạt thế băng hà, nhiệt độ cực thấp khiến xăng dầu không thể sử dụng, nhưng máu dị thú thì sẽ không đông lại, hoàn toàn có thể làm nhiên liệu. Chỉ là đến lúc đó, xe việt dã cần phải cải tạo. Mặc dù tiêu hao khá xa xỉ, nhưng tốc độ của xe việt dã trên tuyết rất nhanh, trong tình huống nguy cấp có thể cứu mạng.
Hơn nữa, Giang Duy không có ý định tiếp tục ở lại thành phố. Khi nhiệt độ hạ thấp, nơi không thể ở lâu nhất chính là thành phố. Hệ thống sưởi sẽ trực tiếp nứt vỡ, điều hòa cũng không thể hoạt động. Hệ thống cung cấp điện có thể ngừng hoạt động chỉ sau nửa ngày. Trong thành phố không có điện, không có nước, hoàn toàn không thể giữ ấm.
Cậu cần nhanh chóng thu thập vật tư, sau đó chuyển đến nông thôn trong thời gian còn lại. Tốt nhất có thể bao hẳn một ngọn núi. Ngoài ra, hắn còn cần thời gian chỉnh đốn vùng núi. Dù không thể đào ra hầm trú ẩn, nhưng làm một sơn động đơn giản vẫn có thể.
Giang Duy xoa xoa mi tâm, trong đầu rối tung. Cái gì cũng muốn chuẩn bị, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cả ngày chạy bên ngoài, cậu đã đói bụng. Đặt tạm một suất cơm hộp xong, Giang Duy mới lười biếng bò dậy.
Nhìn danh sách vật phẩm dài dằng dặc trên máy tính, trong vòng một tháng này, hắn cần sắp xếp ưu tiên. Thực phẩm tạm thời để sau cùng, vì với dị năng của cậu, có khi chỉ cần chuẩn bị một bao gạo cũng đủ ăn mấy năm. Tất nhiên, cũng không thể quên thỏa mãn nhu cầu ăn uống. Sau khi chuẩn bị các vật phẩm thiết yếu, cậu nhất định sẽ dự trữ nhiều loại đồ ăn, nhưng đồ ăn dù nhiều thế nào cũng sẽ bị hỏng. Vấn đề là làm sao bảo quản chúng.
Giang Duy vừa đặt hàng các loại vật tư trên mạng, vừa nghịch quả táo nhỏ bị hắn thu nhỏ lại. Đáng tiếc, chỉ mới nửa ngày, vẫn không nhìn ra quả táo có bị hư hay không.
Một lát sau, cơm hộp được giao đến. Là món cậu thích nhất – cơm chiên tôm bóc vỏ. Rót ly nước, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, mở hộp cơm ra, Giang Duy liếm liếm môi. Nhìn mấy con tôm bóc vỏ thưa thớt, cậu bĩu môi, búng tay một cái, lập tức mấy con tôm trong hộp cơm biến thành to bằng bàn tay, phủ kín cả cơm bên dưới.
Giang Duy dùng đũa lật miếng tôm bóc vỏ căng mọng, hài lòng cắn một ngụm. Hương vị quen thuộc đã lâu không được nếm lại. Đầu bếp ở tiệm này làm các món khác chỉ bình thường, nhưng cơm chiên tôm bóc vỏ thì ngon không chê vào đâu được. Tôm bóc vỏ dù bị phóng to cũng không hề mất đi hương vị.
Ăn xong con tôm cực lớn, Giang Duy dùng đũa chọc chọc vào cơm, trong lòng ủ rũ thay đổi kế hoạch. Danh sách ưu tiên vật tư trong đầu lập tức bị đảo lộn. Các loại nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sau khi ăn uống no nê, Giang Duy đem chút cơm thừa còn lại đặt ra ban công. Giữa mùa hè oi bức như thế này, nếu là đồ ăn bình thường thì chỉ qua một đêm chắc chắn sẽ bị ôi thiu. Nhìn miếng tôm bóc vỏ phóng to do chính mình tạo ra, hắn hy vọng sáng mai sẽ không có gì thay đổi.
Bận rộn đặt hàng online suốt hơn nửa đêm, Giang Duy xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường ngủ.
Trong giấc ngủ sâu, cậu mơ thấy có người đang nói chuyện. Giọng nói trầm thấp, nghẹn ngào, liên tục lặp đi lặp lại những câu như "đến chậm", "thật vất vả mới tìm được". Nghe những lời đó, lồng ngực hắn bỗng nặng trĩu, khó chịu vô cùng. Cố gắng nhìn kỹ, hắn lại thấy một bóng dáng gấu đầy bi thương.
Giang Duy giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi. Trong căn phòng trọ tối tăm, cậu ngồi ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn. Lục lọi một lúc mới tìm thấy con gấu bắc cực bằng bông treo trên ba lô. Nhìn ánh sáng mờ nhạt phản chiếu từ nó, hắn có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Hình ảnh gấu tiên sinh trong mơ đầy bi thương khiến Giang Duy nắm chặt tay. Một lát sau, hắn lẩm bẩm:
"Tìm ngươi... Ta sẽ đi tìm ngươi. Thú triều ở căn cứ Bắc Thành đúng không? Đến lúc đó ngươi đừng có ăn ta là được."
Ngoài căn cứ Bắc Thành khi thú triều bùng nổ, hắn không có cách nào khác để tìm gấu tiên sinh. Chẳng lẽ phải chạy thẳng đến Bắc Cực? Hơn nữa, hắn cũng không chắc liệu đó có thật sự là một con gấu bắc cực hay không.
Nắm chặt con gấu bông, Giang Duy lại nhắm mắt ngủ tiếp, lần này ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Sau một đêm, tâm trạng hắn đã thông suốt hơn. Vừa đánh răng rửa mặt, hắn vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Khi xong xuôi, điện thoại bỗng sáng lên. Là giám đốc bộ phận Phương Trường Tín gọi tới.
Vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng quát lớn:
"Giang Duy! Cậu mau tới làm ngay! Đừng có bày trò giận dỗi! Hôm qua bỏ bê công việc còn chưa tính, hôm nay lại trễ, tôi sẽ khấu hết lương của cậu!"
Giang Duy vừa nghe vừa dùng đũa khều khều hộp cơm thừa ngoài ban công. Đợi giám đốc mắng xong, cậu mới chậm rãi đáp:
"Giám đốc, vương tỷ chưa báo cáo với ngài sao? Tôi đã từ chức rồi."
Đầu dây bên kia, Phương Trường Tín lặng thinh vài giây, sau đó giọng điệu trở nên khó chịu. Ông ta không hiểu tại sao một nhân viên đang làm tốt như vậy lại đột ngột từ chức. Giang Duy tuy làm chưa tới một năm, nhưng năng lực nghiệp vụ rất khá, quan hệ với đồng nghiệp cũng hòa thuận. Sao tự nhiên lại muốn nghỉ việc?
Phương Trường Tín cau mày nói:
"Sao lại muốn từ chức? Cảm thấy công việc vất vả hay lương thấp? Cậu có biết tháng này thành tích của cậu rất tốt, còn sắp được tăng lương không? Người trẻ tuổi đừng nóng nảy như vậy!"
"Không phải, chỉ là muốn đổi nghề thôi."
Với Giang Duy hiện tại, chút tiền lương ấy đã không còn đáng quan tâm. Điều cậu cần là thật nhiều tiền và quan trọng nhất là thời gian. Còn rất nhiều việc hắn phải làm trước tận thế.
"Đổi nghề? Chuyển sang ngành gì?" Phương Trường Tín khó hiểu hỏi lại.
"Đúng vậy, làm nghiệp vụ một năm rồi, tôi cảm thấy mình không thích hợp, muốn học ngành y." Giang Duy nhìn hộp cơm thừa vẫn không hề thay đổi sau một đêm, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng. Hắn định giữ lại thêm vài ngày nữa xem có thể bảo quản được bao lâu.
Bên kia, Phương Trường Tín bật cười đầy mỉa mai:
"Cậu học kinh tế, giờ lại muốn học y? Chẳng lẽ học thú y?"
Giang Duy bật cười, gật đầu:
"Giám đốc nói đúng rồi, thú y cũng không tồi..."
Còn chưa nói hết câu, Phương Trường Tín đã cúp máy cái rụp.
Giang Duy gãi gãi tóc, cười khẽ một tiếng. Thật ra giám đốc Phương Trường Tín đối xử với hắn luôn khá tốt, không hề ép buộc, thỉnh thoảng còn giúp hắn xử lý vài khách hàng khó tính. Giang Duy nghịch điện thoại, đặt hàng trên mạng mấy bộ quần áo leo núi chống lạnh dày dặn cùng một ít thiết bị trượt tuyết, để địa chỉ nhận hàng là nhà giám đốc.
Giờ có nói với giám đốc về chuyện biến đổi khí hậu thì phỏng chừng ông ta cũng không tin. Chỉ có thể đợi đến khi đại hạ nhiệt độ sắp ập đến, lúc đó mới có thể tặng chút đồ vật giúp đỡ.
Xong xuôi, Giang Duy gửi cho Phương Trường Tín một tin nhắn:
"Giám đốc, tôi mua ít quà tặng anh, vài ngày nữa sẽ giao tới. Tháng sau có khi nhiệt độ sẽ giảm mạnh, nhớ giữ gìn cẩn thận."
Phương Trường Tín đang bực mình, đọc tin nhắn liền bật cười. Ông ta ngó ra cửa sổ, ánh nắng tháng sáu chói chang, trời nóng bức đến khó chịu. Còn giảm nhiệt độ? Tiểu tử này chắc bị điên rồi.
Chuyện đổi nghề thú y lúc đầu chỉ là cái cớ nhất thời nghĩ ra, nhưng giờ Giang Duy lại cảm thấy đây là lựa chọn không tồi. Sau băng hà mạt thế, phần lớn thú cưng, gia súc đều bị đông chết, chỉ có động vật hoang dã là tiến hóa thành dị thú. Ở căn cứ Bắc Thành từng có lời đồn về một lão thú y dùng kiến lửa làm vật nuôi, nhưng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy.
Tin đồn thì khó mà phân biệt thật giả, nhưng có truyền thuyết ắt hẳn không phải vô căn cứ. Một tháng này, ngoài việc thu thập vật tư, học chút kiến thức thú y cũng không tệ, coi như giải trí giết thời gian.
Nghĩ vậy, Giang Duy lên mạng đặt thêm một đống sách liên quan đến thú y. Sau tận thế, máy tính xách tay không thể dùng, dữ liệu điện tử cũng chẳng giữ được, chỉ có sách giấy mới có thể cất giữ lâu dài.
Đơn giản ăn qua cơm trưa, Giang Duy xoay xở trong phòng, đem tất cả đồ đạc trong phòng thu nhỏ đến mức gần như mắt thường không thể nhìn thấy, rồi bỏ hết vào ba lô, hoàn toàn không chiếm chút không gian nào. Đồng thời, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được những món đồ đó vẫn nằm trong ba lô, có thể dễ dàng lấy ra, thậm chí còn có thể chính xác đặt chúng vào bất cứ vị trí nào mình muốn.
Bận rộn một lúc, Giang Duy đột nhiên nghĩ, có khi nào những vật tư đó nhiều đến mức ngay cả cái ba lô này cũng không thể chứa hết?