Edit :Ngọc Trúc
Giang Duy lại ra ngoài, sau khi mua sắm thêm đồ dùng cho một đêm, tiền đã tiêu hao không ít. Cậu cần tiếp tục kiếm tiền, hơn nữa hắn gấp rút cần một chiếc xe.Cậu không thể cứ ở trong nhà chờ hàng đặt qua mạng được giao đến, mà còn phải tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm các loại vật tư khác.
Lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, Giang Duy khựng lại rồi bước vào. Sau tận thế băng hà, dược phẩm là thứ vô cùng khan hiếm. Khi con người và các loại thực vật hay động vật biến dị giao tranh, chắc chắn sẽ bị thương. Hơn nữa, trong môi trường khắc nghiệt như vậy, dù virus gây bệnh ít hơn trước, nhưng nhiệt độ cực thấp làm giảm sức chịu đựng của cơ thể, con người vẫn có thể mắc bệnh.
Mà dược phẩm chính là thứ cứu mạng. Tuy có một số người sở hữu dị năng chữa trị, nhưng loại dị năng này vô cùng hiếm, gần như chỉ có trong các đội săn bắn lớn, được cung phụng như báu vật. Người bình thường thậm chí còn chưa từng thấy tận mắt.
Hơn nữa, Giang Duy rốt cuộc vẫn quyết định làm thú y. Biết đâu đến lúc đó hắn có thể dùng thuốc để cứu chữa một số động vật nhỏ. Nếu may mắn, có khi động vật biến dị còn báo ân hắn, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Đồng thời, dược phẩm khan hiếm có thể dùng để đổi lấy các loại vật tư khác. Hiện tại dù hắn có mua gì cũng không thể bằng dị năng giả đi săn dị thú trong tương lai. Máu dị thú có thể thay thế xăng làm nhiên liệu, tinh hạch trong đầu dị thú là nguồn năng lượng giúp dị năng tiến hóa, còn da lông dị thú có thể dùng làm vật liệu giữ ấm tuyệt vời trong mùa lạnh.
Nhưng Giang Duy không có dị năng chiến đấu, đến lúc đó, hắn chỉ có thể dùng dược phẩm để đổi lấy những vật tư này. Dược phẩm càng khan hiếm, cậu càng có thể đổi lấy nhiều nguyên liệu từ dị thú.
Vì thế, ánh mắt cậu sáng rực lên khi nhìn thấy tiệm thuốc. Cậu liếm môi, xách một chiếc giỏ rồi bắt đầu đi dọc theo các kệ thuốc thông dụng.
Những loại thuốc được Giang Duy đặc biệt ưu tiên là thuốc trị nứt da, băng gạc, bông băng, thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau.
Ngay từ những ngày đầu tiên của tận thế, Giang Duy đã bị lạnh đến mức tổn thương không nhẹ. Nhiều vết thương do bỏng lạnh trên cơ thể hắn đến nay vẫn để lại sẹo vĩnh viễn. Nhớ lại cảm giác tê buốt và ngứa ran ngày đó, cậu gần như muốn quét sạch cả kệ thuốc vào giỏ.
Ngược lại, thuốc cầm máu thì không quá quan trọng. Trong điều kiện nhiệt độ siêu thấp, chảy máu gần như không phải vấn đề lớn. Nếu bị dị thú cào trúng, máu chảy ra lập tức đóng băng, thuốc cầm máu trở nên vô dụng. Quan trọng nhất là phải nhanh chóng băng bó vết thương, nếu không, không khí lạnh sẽ thấm vào, thậm chí có thể làm đông cứng cả cánh tay và khiến nó rơi ra.
Với Giang Duy mà nói, số lượng thuốc không quan trọng, mà quan trọng là phải có đủ các loại thuốc cần thiết. Dị năng của cậu có thể giúp mở rộng số lượng thuốc lên gấp mấy chục lần. Ví dụ, chỉ cần cầm một hộp thuốc giảm đau, hắn có thể nghiền nó thành dạng bột và nhân lên nhiều lần, đủ để cứu rất nhiều người.
Người mua thuốc như hắn đúng là hiếm thấy. Ban đầu, nhân viên tiệm thuốc không quá để ý, nhưng khi thấy hắn đã chất đầy một giỏ mà vẫn lấy thêm một cái nữa, người nhân viên liền sửng sốt, bước lại hỏi:
"Chào anh, anh cần tìm loại thuốc nào sao?"
Giang Duy liếc nhìn anh ta, mỉm cười rồi tùy tiện viện một lý do: "Tôi chỉ mua để dự trữ trong nhà thôi. Em trai tôi sức khỏe không tốt, nên trong nhà lúc nào cũng phải có sẵn thuốc. Anh cứ làm việc của mình đi, tôi tự chọn là được."
Khóe miệng nhân viên tiệm thuốc giật nhẹ. Anh ta lại nhìn thoáng qua giỏ thuốc đầy ắp, nghi hoặc hỏi: "Anh định mua hết số này sao?"
Giang Duy không quay đầu, tiếp tục bước tới kệ thuốc khác: "Nghe nói đang có chương trình khuyến mãi, mua nhiều để dự phòng thôi."
Nhân viên tiệm thuốc nhìn cậu lại cầm thêm một cái giỏ nữa, cảm thấy hơi sốc. Dù có khuyến mãi đi nữa, mua nhiều đến mức này cũng quá đáng rồi. Đây là định dự trữ thuốc cho mấy năm sao? Không lẽ là người trong ngành đến kiểm tra?
Nhân viên do dự một lúc, rồi quyết định đi theo từ xa. Dù không tiện ngăn cản, nhưng cũng phải để ý xem cậu định làm gì. Đến khi thấy Giang Duy đã chất đầy năm giỏ thuốc rồi mới chịu dừng tay và bước đến quầy thu ngân tính tiền, anh ta mới nhẹ nhõm thở phào.
Thấy Giang Duy thật sự mua hết số thuốc này mà không phải đến quậy phá, nhân viên tiệm thuốc cũng bớt căng thẳng. Buổi trưa vắng khách, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng khó xử lý. Giờ chỉ cần khách chịu trả tiền, thì mua bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Đối với cửa hàng, khách hàng là thượng đế, huống chi là một khách hàng mua số lượng lớn thế này. Ai thèm quan tâm hắn có sở thích tích trữ thuốc chứ?
Sau khi nhiệt tình làm cho Giang Duy một tấm thẻ hội viên, nhân viên và thu ngân đều tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn xách theo mấy túi lớn rời đi.
Vừa ra khỏi tiệm thuốc, Giang Duy lập tức bắt đầu thu nhỏ số thuốc trong tay mà không để ai phát hiện. Đi qua vài con hẻm nhỏ, cậu chỉ còn giữ lại vài túi, rồi tiện tay ném chúng vào thùng rác ven đường. Sau đó, cậu lấy một phần nhỏ bỏ vào trong ba lô.
Sắp xếp xong xuôi, Giang Duy vỗ vỗ đầu mình. Có vẻ như đây là hiệu quả của dị năng. Khi hắn thu nhỏ đồ vật mang theo bên người, trong đầu liền xuất hiện một danh sách giống như ký ức, giúp cậu nắm rõ mình đang mang theo những gì. Chỉ cần duỗi tay ra, cậu có thể dễ dàng lấy đúng món đồ mình muốn từ đống vật phẩm đã thu nhỏ.
Giang Duy chậm rãi thở ra một hơi, sau đó vẫy một chiếc taxi ven đường, hướng về khu trung tâm thương mại.
Giang Duy mới tốt nghiệp được một năm. Trước đây, khi tìm việc, cậu đã học lái xe, nhưng dự định mua xe thì để sang năm sau. Lần này, vì muốn nhanh chóng thu thập vật tư, hắn liền đến chợ xe ở Thành Mậu, tùy tiện chọn một chiếc để sử dụng. Giang Duy không quan tâm đến biển số hay tính năng của xe, dù sao thì loại xe này cũng chỉ dùng trong một tháng như một công cụ di chuyển tạm thời. Sau tận thế băng hà, những chiếc xe thông thường sẽ rất khó dùng.
Đã hơn một năm không cầm lái, Giang Duy phải chạy thử một đoạn trên cầu vượt quen thuộc để làm quen lại, rồi mới lái xe đến một siêu thị lớn. Cậu đẩy một chiếc xe hàng, chất đầy các loại đồ dùng sinh hoạt, sau đó mang ra ngoài. Vừa nhét đồ vào cốp xe, cậu vừa bí mật thu nhỏ toàn bộ vật phẩm rồi cất hết vào ba lô.
Sau khi chạy đi chạy lại nhiều lần, Giang Duy nhận ra tốc độ thu thập vật tư như vậy quá chậm. Tốn rất nhiều thời gian nhưng lượng vật tư thu được vẫn có hạn. Tuy nhiên, danh sách vật phẩm trong đầu hắn đã dài hơn rất nhiều.
Sau khi trả lại xe hàng, Giang Duy đứng trước cửa siêu thị, suy nghĩ về một phương án nhanh hơn. Siêu thị chủ yếu bán lẻ, không thích hợp để thu thập vật tư với số lượng lớn. Vì vậy, cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm các khu chợ bán sỉ.
Trước khi đến chợ bán sỉ, Giang Duy lái xe ra vùng ngoại ô. Sau khi đi dạo một vòng, hắn tìm thấy một xưởng cơ khí nông nghiệp cũ nát. Dường như việc kinh doanh của xưởng không thuận lợi, nên đã đóng cửa, không có ai trông coi. Trong xưởng có một khoảng sân lớn, vài chiếc máy móc cũ kỹ phủ đầy bụi bặm, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại. Bên cạnh có một căn phòng làm từ thép tấm đã hoen gỉ loang lổ.
Nơi này trông có vẻ là một địa điểm thích hợp để làm kho chứa vật tư. Giang Duy tìm thấy một tấm quảng cáo dán trên cổng xưởng, ghi thông tin cho thuê, liền gọi cho chủ xưởng.
Chủ xưởng tỏ ra rất vui vẻ khi có người thuê. Ông ta dứt khoát đồng ý cho Giang Duy thuê xưởng trong một tháng với giá ba vạn tệ. Sau đó, ông nhanh chóng yêu cầu nhân viên thu dọn hết đồ đạc, bàn giao chìa khóa cho Giang Duy.
Xác định rõ địa chỉ xưởng xong, Giang Duy liền lái xe đến chợ bán sỉ. Dựa vào kết quả tìm kiếm trên điện thoại, cậu lần lượt ghé qua từng khu chợ lớn. Điểm dừng chân đầu tiên là chợ vật liệu xây dựng.
Dựa trên kinh nghiệm từ tận thế, sau khi băng hà mạt thế xảy ra, nhiệt độ cực thấp sẽ khiến các công trình kiến trúc bình thường không thể giữ ấm. Vì vậy, Giang Duy đặt mua một lượng lớn vật liệu cách nhiệt, yêu cầu giao hàng tận nơi và sẽ thanh toán nốt khi hàng đến.
Sau đó, hắn ghé qua chợ nội thất và đồ gia dụng, mua rất nhiều nệm dày siêu mềm, giường gỗ đặc, sofa vải bố. Giữ ấm là quan trọng, nhưng chỗ ngủ thoải mái cũng không thể bỏ qua.
Tiền tiết kiệm của hắn nhanh chóng giảm mạnh. Khi dừng xe chờ đèn đỏ, Giang Duy nhìn số dư trong tài khoản, phát hiện đã không còn đủ tiền để mua sắm tiếp ở các chợ bán sỉ khác.
Đang suy nghĩ xem có nên ghé qua cửa hàng trang sức để đổi một số tài sản có giá trị không, thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Giang Duy còn tưởng đó là cuộc gọi từ cửa hàng điện thoại mà hắn ghé qua trước đó. Hắn liền tấp xe vào lề đường, dừng xe rồi bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói lạ vang lên:
"Giang Duy?"
Giang Duy đáp:
"Là tôi. Xin hỏi anh là ai? Có chuyện gì không?"
Người kia bật cười khẽ:
"Tôi là Hùng Trì Viễn, học trò của ba cậu. Cậu đang ở đâu? Có muốn ra ngoài ăn một bữa không?"
Cha mẹ đã qua đời nhiều năm, đây là lần đầu tiên có người tự xưng là học trò của ba hắn. Dù nỗi đau mất mát đã nguôi ngoai, nếu là trước đây, có lẽ Giang Duy sẽ muốn gặp một lần, cùng người đó trò chuyện về cha mẹ mình. Nhưng lúc này, hắn còn rất nhiều việc phải làm, thời gian thì có hạn.
"À, chào anh, xin lỗi tôi đang bận, dạo này có chút việc phải lo. Tôi còn đang lái xe, tạm biệt."
Nói xong, Giang Duy cúp máy rồi tiếp tục lái xe đi.
Bị từ chối thẳng thừng, Hùng Trì Viễn cầm điện thoại, bật cười. Hắn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà nơi Giang Duy đang sống. Trước đó, khi vừa trở về từ công tác, hắn đã ghé qua công ty hợp tác – cũng chính là nơi Giang Duy làm việc – và nghe tin Giang Duy đột ngột từ chức.
Giang Duy là một chàng trai rất đáng tin cậy. Sau khi tốt nghiệp đại học, khi Hùng Trì Viễn có ý định đưa hắn vào công ty mình, Giang Duy đã nhanh chóng tìm được công việc ở nơi khác. Nhờ chăm chỉ và nỗ lực, hắn không chỉ có thành tích tốt mà còn được đồng nghiệp quý mến, nếu tiếp tục phấn đấu vài năm nữa, chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn.
Vì vậy, Hùng Trì Viễn không ép buộc cậu phải đến làm việc cho mình. Đáng tiếc là khi hắn định chính thức gặp mặt và làm quen với Giang Duy, công ty lại tiếp nhận một dự án hợp tác ở nước ngoài. Hắn đi công tác hơn nửa năm, vừa trở về thì đã nghe tin Giang Duy đột ngột từ chức.
Hùng Trì Viễn nhìn những tờ quảng cáo dán đầy trên bức tường cầu thang, rồi bước lên tầng ba. Giang Duy đang sống trong một căn hộ nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Đứng trước cửa, hắn gõ nhẹ vài cái, nhưng bên trong hoàn toàn yên lặng.
Hơi nhíu mày, Hùng Trì Viễn thầm nghĩ, bây giờ anh thật sự không biết đi đâu để tìm Giang Duy. Anh lại gõ cửa thêm vài lần, xác nhận rằng bên trong không có ai, rồi xoay người đi xuống lầu, trở lại xe.
Ngồi trong xe, anh nhìn chằm chằm vào cửa ra vào khu chung cư, kiên nhẫn chờ đợi.
"Ôm cây đợi thỏ cũng không phải ý tồi, nhóc con này rồi cũng sẽ phải về ngủ thôi."