Edit :Ngọc Trúc
Vậy nên, rốt cuộc là cơn điên nào khiến cậu lại bắt máy cuộc gọi đó chứ?
Tính theo thời gian, bây giờ chắc hẳn là lúc gã đường ca kia mới ra tù được mấy ngày. Nhớ lại hồi Giang Duy vừa vào đại học, Giang Diệu khi đó vẫn là kẻ không nghề ngỗng, suốt ngày ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè. Một lần tổ chức đánh bạc trái phép thì bị bắt, lĩnh án hơn bốn năm tù. Bây giờ vừa ra ngoài, đại bá mẫu đã cuống cuồng muốn di dời mộ phần cha mẹ Giang Duy, đoán chừng cũng chỉ vì muốn kiếm chút tiền cho Giang Diệu—hoặc là mua nhà mới, hoặc là cưới vợ.
Nhưng Giang Duy chẳng hề có ý định hợp tác với bọn họ. Cậu còn một tháng trước khi tận thế diễn ra, không việc gì phải để tâm đến chuyện này. Chỉ cần không có chữ ký của cậu, đại bá mẫu sẽ không thể động vào mộ phần cha mẹ được.
Cậu cũng chẳng có tâm trạng đến công ty để từ chức một cách đàng hoàng. Nghĩ vậy, Giang Duy nghịch di động, thử vài lần mới mở khóa thành công, sau đó gọi cho chị Vương bên bộ phận nhân sự, dứt khoát báo nghỉ việc rồi quay về nhà luôn.
Trên đường từ cổng khu chung cư trở về căn hộ, tâm trạng cậu đã bình ổn lại, thậm chí còn có chút hưng phấn. Vì cậu đã thử nghiệm và xác nhận rằng dị năng của mình lần này khác trước rất nhiều. Bất cứ vật chất nào trong tay cậu đều có thể thay đổi kích thước tùy ý, dù là phóng to hay thu nhỏ. Đặc biệt, sau khi bị cậu tác động, những vật thể này hoàn toàn mất đi trọng lượng vốn có, cậu có thể dễ dàng nâng lên như không.
Chỉ có một điều—dị năng này không thể tác động lên sinh vật sống.
Đừng hỏi vì sao cậu biết. Trên đường vào chung cư, cậu đã thử chạm vào mấy gốc cây, véo vài con kiến, thậm chí còn sờ đầu con chó nhỏ dưới lầu đang thè lưỡi vẫy đuôi với mình. Nhưng chúng đều không có bất kỳ biến đổi nào.
Hơn nữa, Giang Duy còn thử nghiệm giới hạn thu nhỏ của mình. Cậu có thể thu nhỏ vật chất đến mức mắt thường gần như không thể nhìn thấy. Điều đặc biệt là dù đã biến đổi kích thước, những vật phẩm này vẫn không hề biến mất khỏi cảm nhận của cậu. Cậu có thể dễ dàng xác định vị trí của bất kỳ vật phẩm nào mình đã tác động.
Giang Duy ngồi trên ghế sofa, vừa lướt web thật nhanh vừa ôm một quả táo khổng lồ gặm lấy gặm để. Quả táo này to cỡ nửa cái chậu rửa mặt, cậu đã ăn một lúc lâu mà vẫn chỉ mới gặm hết một nửa.
Đây chính là quả táo cậu mua từ vài ngày trước. Khi trở về căn hộ thuê nhỏ bé của mình và nhìn thấy nó, mắt cậu như sáng lên. Thứ này, trong suốt thời kỳ băng hà tận thế, cậu chưa từng có cơ hội thấy lại.
Dù tận thế có xuất hiện một số loại cây biến dị có thể kết trái, nhưng hương vị của chúng hoàn toàn không thể so sánh với hoa quả trước khi thảm họa xảy ra. Những loại quả đó chỉ đơn thuần bổ sung năng lượng và vitamin, còn thưởng thức hương vị thì quá xa xỉ. Vì thế, khi cầm trên tay quả táo này, cậu không nhịn được mà lập tức biến nó thành kích cỡ khổng lồ.
Cùng lúc đó, cậu cũng làm một thí nghiệm—thu nhỏ hai quả táo và để sang một bên, chờ xem liệu khả năng của mình có ảnh hưởng đến thời gian bảo quản vật chất hay không.
Tâm trạng phấn chấn, Giang Duy ngồi xuống trước máy tính, cẩn thận lập ra một danh sách siêu dài các vật phẩm cần chuẩn bị. Đồ ăn thực ra chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là các thiết bị và vật liệu giữ ấm. Nhưng khi nhìn đến giá cả, cậu không khỏi nhíu mày, tay gõ nhẹ lên quả táo trên đầu gối, suy nghĩ về tiền bạc.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
Nếu chỉ cần nghĩ là có tiền thì tốt biết bao.
Cậu mới đi làm được một năm, dù thời đại học từng làm không ít công việc bán thời gian, nhưng số tiền tiết kiệm cũng chẳng đủ để mua nổi một phần nhỏ vật tư cần thiết. Một tháng ngắn ngủi, cậu có thể kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
Giang Duy cúi đầu nhìn quả táo trong tay, vuốt nhẹ lớp vỏ thô ráp của nó. Chẳng lẽ cậu phải đi bán trái cây sao?
Trái cây khổng lồ chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng nó không có thị trường. Dù hương vị không khác biệt, người ta cũng sẽ cho rằng đây là sản phẩm của thuốc kích thích tăng trưởng. Hơn nữa, tốc độ kiếm tiền quá chậm.
Thứ gì khi được phóng to sẽ có giá trị hơn đây?
Đột nhiên, Giang Duy bật dậy, tiện tay thu nhỏ quả táo thành cỡ quả bóng bàn rồi ném lên bàn. Sau đó, cậu vội vàng lục túi tìm ví tiền, chạy thẳng ra ngoài.
Bắt đại một chuyến xe buýt, cậu quan sát hai bên đường suốt cả hành trình. Đến khi nhìn thấy một tấm biển quảng cáo đáng chú ý, cậu lập tức xuống xe.
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên trong đời Giang Duy bước chân vào một cửa hàng trang sức…
Nơi xa hoa lộng lẫy này hoàn toàn không phù hợp với phong cách đơn giản, mộc mạc của Giang Duy. Tiệm vàng đối với đàn ông mà nói không có gì hấp dẫn, nhưng đối với phụ nữ thì lại khác. Cậu có cảm giác như đang nhìn thấy vài đôi mắt sáng lấp lánh phát sáng như đèn LED.
Giang Duy bước vào, đi dạo một vòng, quan sát kỹ càng từng quầy hàng. Dưới nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên bán hàng, cậu quyết định dừng lại ở khu trang sức vàng. Loại này vừa dễ bán lại dễ xác định giá trị, hơn nữa nếu có bị phóng to cũng không quá kỳ lạ.
Nhân viên quầy là một cô gái xinh đẹp với ánh mắt sắc sảo. Chỉ cần liếc nhìn bộ quần áo đơn giản của Giang Duy, cộng với việc cậu chỉ đi một mình, cô đã đoán ngay rằng cậu không phải khách hàng lớn. Tuy nhiên, khuôn mặt trẻ trung điển trai của cậu vẫn khiến cô có chút hứng thú. Vì thế, khi thấy cậu đứng yên trước một quầy hàng, cô lập tức nhiệt tình giới thiệu đủ loại trang sức.
Nhưng Giang Duy chỉ mua một chiếc vòng phong thủy nhỏ. Dù kích thước không lớn, giá trị cũng lên đến hàng vạn tệ. Họa tiết chạm khắc tinh tế khiến món đồ trông rất đẹp mắt.
Cậu không cần hộp đựng, cũng chẳng cần túi gói, chỉ đơn giản nhét thẳng vào ba lô rồi rời khỏi cửa hàng châu báu, hướng thẳng đến tiệm cầm đồ mà không hề do dự.
Giang Duy từng thấy không ít tiệm cầm đồ, nhưng chưa bao giờ bước chân vào. Cậu hoàn toàn không biết quy trình cầm cố hoạt động thế nào. Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được? Dù sao cậu cũng là người mua món đồ này, chỉ là nhờ năng lực của mình mà phóng to một chút thôi, đâu có phải đi lừa đảo ai.
Khi chiếc vòng phong thủy được lấy ra từ ba lô, nó đã lớn bằng miệng một chiếc chén trà, trọng lượng nặng hơn mấy chục lần so với lúc ban đầu.
Viên ngọc khổng lồ màu vàng rực rỡ, được chạm khắc hoa văn tinh xảo, khiến giám định viên của tiệm cầm đồ sững sờ. Nhưng vì Giang Duy không thể cung cấp giấy tờ chứng minh nguồn gốc, cậu chỉ có thể chấp nhận một mức giá thấp hơn đáng kể.
Sau một hồi hoàn tất thủ tục, dù có bị ép giá, cậu cũng coi như đã có một khoản tiền kha khá làm vốn tiết kiệm.
Rời khỏi tiệm cầm đồ, Giang Duy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng số tiền có được vẫn còn xa mới đủ cho kế hoạch của cậu. Không chần chừ, Giang Duy lại ghé vào một tiệm trang sức khác, rồi lần lượt đến thêm vài cửa hàng nữa, mua một số lượng nhỏ kim nguyên bảo và thỏi vàng.
Trước khi trời tối, cậu còn tranh thủ đến thêm vài tiệm cầm đồ ở các khu khác trong thành phố. Sau một loạt giao dịch, số tiền trong tay cậu đã không còn ít nữa.
Sau đó, Giang Duy tiếp tục vào một cửa hàng trang sức khác, mua thêm mấy viên "cầm tinh đổi vận châu". Trong lúc nhân viên quầy đang viết hóa đơn, ánh mắt cậu vô tình lướt qua quầy trưng bày đồ trang sức bằng bạc.
Ngay lúc ấy, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một chiếc mặt dây chuyền nhỏ. Đó là một món đồ bạc có hình một con gấu Bắc Cực.
Ban đầu, Giang Duy không nghĩ thứ này có giá trị gì lớn, dù có phóng to cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Giá trị của trang sức vàng và bạc vốn chênh lệch khá xa. Nhưng cậu lại không thể dời mắt khỏi nó.
Hình dáng của món đồ này khiến cậu nhớ đến một cảnh tượng trong ký ức, một khoảnh khắc suýt nữa đã bị lãng quên sau khi cậu trùng sinh.
Lúc đó, cơn bão tuyết gần như đã qua đi. Bị lôi ra khỏi nơi trú ẩn dưới lòng đất, Giang Duy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mắt cậu đã xuất hiện một thân hình khổng lồ.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, một cú tát của con gấu khổng lồ đã hất cậu lăn ra đất. Lúc ấy, cậu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch kích thước khủng khiếp giữa mình và sinh vật trước mặt. Cánh tay to lớn của nó còn lớn hơn cả vòng eo của cậu dù đã được quấn nhiều lớp áo dày. Giang Duy ngây người, nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi.
Nhưng ngay sau đó, một cơn gió mạnh quét qua, mang theo những mảnh băng sắc nhọn, đánh thẳng vào một con "băng lang" hung tợn đang lao tới. Con quái vật cấp ba kia bị một cú tát trực diện của gấu khổng lồ đập nát thành một đống thịt vụn.
Chỉ đến lúc đó, Giang Duy mới nhận ra rằng cú tát khi nãy rơi trên người cậu thực ra đã được nương tay rất nhiều. Nếu không, có lẽ cậu đã chung số phận với con "băng lang" kia.
Lúc đó, toàn thân con gấu phủ đầy băng tuyết, chỉ có một phần lông trắng lộ ra. Hình dáng to lớn, tốc độ di chuyển nhanh đến đáng sợ, cùng với bộ móng vuốt sắc bén và sức mạnh bùng nổ của nó, tất cả khiến Giang Duy tin rằng đây là một con gấu Bắc Cực.
Đáng tiếc, ngay sau đó, con gấu bị một đòn tập kích bằng băng trùy đâm xuyên, mất mạng tại chỗ.
Cả quá trình diễn ra chưa đến vài phút. Giang Duy và con gấu khổng lồ ấy chỉ chạm mặt trong chốc lát, chưa kịp nói với nhau lời nào. Đến giờ, cậu vẫn không biết đó là một dị thú hay một con người có năng lực thú hóa.
Nhìn chằm chằm vào món trang sức bạc trong tủ kính, Giang Duy lẩm bẩm:
"Rốt cuộc, tại sao ngươi lại cứu ta?"
Khi nhân viên cửa hàng đưa hóa đơn, cậu giơ tay chỉ vào chiếc vòng bạc hình gấu Bắc Cực, ra hiệu muốn mua luôn.
Sau khi thanh toán, Giang Duy lặng lẽ nhét mặt dây chuyền vào túi áo, không nói thêm lời nào.
Khi rời khỏi cửa hàng, Giang Duy lặng lẽ mở danh sách vật tư của mình và thêm vào một số lượng lớn cá. Gấu Bắc Cực chắc là thích ăn cá nhỉ? Có khi nào còn cần chuẩn bị thêm cả thịt không?
Nếu sau này có cơ hội gặp lại "Hùng tiên sinh", cậu có thể làm một bữa cá ngon hoặc nướng chút thịt cho hắn ăn. Nghĩ đến đây, Giang Duy bật cười nhẹ, cảm thấy có chút buồn cười vì suy nghĩ của mình.
—
Cùng lúc đó, ở một nơi xa, Hùng Trì Viễn, người đang đi công tác, xoa nhẹ vùng giữa hai chân mày rồi đưa tập tài liệu trong tay cho thư ký Trần.
"Đặt vé máy bay. Ngày mai tôi về."
Dự án công trình lần này đã gần hoàn thành, và sắp tới hắn sẽ có kỳ nghỉ gần nửa năm. Cuối cùng, hắn cũng có cơ hội để gặp Giang Duy và tiếp xúc với cậu nhiều hơn. Nghĩ đến cái tên này, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của Hùng Trì Viễn bỗng chốc trở nên dịu đi đôi chút.
Cha mẹ của Giang Duy chính là ân sư của hắn. Khi vụ nổ ở phòng thí nghiệm xảy ra, hắn cũng bị thương nặng, nhưng may mắn sống sót. Sau hai năm điều trị và phục hồi, hắn mới có thể hoàn toàn khỏe lại.
Sau biến cố đó, Hùng Trì Viễn không quay lại phòng thí nghiệm nữa mà bắt đầu khởi nghiệp. Công việc bận rộn khiến hắn chỉ có thể thi thoảng để ý đến con trai của ân sư. Thấy thành tích học tập của Giang Duy khá tốt, đôi lần khi đi ngang qua trường học của cậu, hắn cũng để ý đến trạng thái tinh thần của cậu.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ tràn đầy nghị lực. Thấy Giang Duy có thể tự mình sống tốt như vậy, Hùng Trì Viễn cũng yên tâm hơn, tập trung vào sự nghiệp của mình.
Mãi đến khi Giang Duy vào đại học, công ty của Hùng Trì Viễn bước vào giai đoạn ổn định, hắn mới có thời gian quan tâm nhiều hơn đến cậu. Cũng chính lúc đó, hắn mới phát hiện ra cách mà đại bá của Giang Duy đã hủy hoại số tiền bồi thường của cậu như thế nào.
Cơn giận bùng lên trong lòng, Hùng Trì Viễn lập tức thu thập chứng cứ về việc Giang Diệu tụ tập đánh bạc cùng các bằng chứng liên quan đến nhiều vụ cướp. Kết quả, Giang Diệu bị kết án bốn năm tù.