Chúng tôi đi ra từ kho chứa hàng của RMS Titanic, nói cách khác chúng tôi cách đầu thuyền rất gần, trên khoang chứa hàng là khoang hạng ba, kỳ thực chúng tôi chỉ cần nhìn thấy cầu thang đi lên thì sẽ gặp được người ở khoang hạng ba. Nhưng vì sao tôi phải lựa chọn đúng đường chứ? Tôi tươi cười không thay đổi chọn một hành lang không ngừng đi về phía trước, gặp quỷ đi thôi, mấy đại gia cùng lạc đường thôi.
Tôi đi rất nhanh về phía trước, thống khổ do giày ma xát vào chân làm tôi thanh tỉnh được vài phần khi cơ thể đã quá mệt mỏi. Chiếc váy dài màu trắng gạo không ngừng cọ xát vào hai chân khi tôi di chuyển, mái tóc rối xù trong lần vật lộn, trông tôi bây giờ không khác gì người điên.
Khoảng cách tới ngày mai càng ngày càng gần, tôi lại càng lo lắng. Nếu ngày mai tôi không kịp rời thuyền, lại có thân phận là kẻ trộm, lúc đó tôi chỉ có thể chờ chết ở trong phòng giam dưới đáy thuyền thôi. Có lẽ tôi nên nghĩ đến một vài chuyện lạc quan hơn, ví như tôi sắp thoát khỏi súng của lão Lovejoy, sau đó thì chuồn mất. Mà Caledon Hockley, quên đi, anh ta vốn không thể làm chướng ngại khi tôi chạy trốn, chẳng lẽ anh ta lại muốn bị cả thế giới thượng lưu phỉ nhổ sao, cầm súng đuổi theo một cô gái đáng thương? Cho dù cô gái kia là kẻ trộm, cũng không nên do anh ta bắt. Anh ta xuất hiện ở chỗ này đã là chuyện vô cùng kì lạ rồi.
Cal đi theo bước chân của tôi cũng khá cố sức, đỡ hơn chứ không phải là hoàn toàn hết đau, anh ta bước theo tôi khá lảo đảo. Lão Lovejoy muốn thuận tay dìu anh ta một phen, kết quả bị đẩy ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT