Tôi bước vào sàn tàu khu D, cửa lưới sắt được nhân viên phục vụ mở nhanh. Trong thang máy, gương hai bên lấp lánh, phản chiếu búi tóc còn hơi ẩm. Tôi liếc nhìn mình – sắc mặt tái nhợt đôi chút, nhưng ngoại hình chẳng có gì đáng ngờ. Đủ để trà trộn giữa đám đông xa hoa này.
Ra khỏi thang máy, dòng người tấp nập. Vài khách hạng nhất xuống tham quan, theo hướng dẫn viên líu lo giới thiệu. Một nhóm quý bà gần đó vẫy tay chào, tôi mỉm cười đáp lại, cố giữ vẻ tự nhiên. Nhưng trong lòng, tôi biết mình lạc lõng – một kẻ giả danh giữa cung điện nổi lộng lẫy.
Mặc chiếc váy màu vàng, tôi trấn tĩnh bước theo vài quý phu nhân đến sảnh tiếp khách. Rồi tôi nhận ra sai lầm. Họ đến đây để trò chuyện, tìm bạn đồng hành. Một mình lang thang thế này, ánh mắt tò mò dễ đổ dồn về phía tôi. Nếu không đón ai, tốt nhất nên chuồn trước khi bị phát hiện.
Liếc sảnh dẫn đến cánh cửa cổ kính, tay tôi siết chặt cây quạt, lòng thoáng tiếc nuối. Titanic đã khởi hành từ lâu, hành khách hoặc đã lên tàu, hoặc rời đi trên thuyền nhỏ. Giả dạng thế này, tôi có thể qua sảnh, lên khoang hạng nhất. Nhưng giờ, tôi xoay người, chậm rãi rời đi. Đôi giày nhét khăn tay làm chân khó chịu, tôi gần như đi bằng mũi chân – thôi thì coi như luyện vũ đạo vậy.
Thảm dưới chân chuyển màu, từ xanh lam đơn giản sang hoa văn đen trắng đan xen. Mắt tôi lặng lẽ quan sát. Quý bà trong váy Victoria thắt lưng cao, quý ông áo bành tô lướt qua – tất cả dần mờ nhạt. Đèn trần, đèn tường sáng rực, soi rõ từng chi tiết. Tôi rời sảnh, thấy cầu thang gỗ sồi đồ sộ kéo dài xuống sàn tàu. Lan can mạ vàng lấp lánh, làm nổi bật màu gỗ ấm áp. Ở tay vịn thấp nhất khu D, một khay nến tròn đặt giữa, ngọn nến cháy sáng, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Tôi tránh cầu thang hai bên và ghế ngồi. Đây là phòng ăn nhỏ, phục vụ lăng xăng qua lại, tiếp đãi khách từ tiệc rượu về. Đến gần ngọn nến bên cầu thang, tôi đưa tay, đeo găng, chậm rãi vuốt hoa văn khắc trên lan can. Qua lớp vải mỏng, ngón tay cảm nhận đường nét mượt mà, như một tác phẩm nghệ thuật lướt qua. Nơi này tĩnh lặng, tiếng động cơ tàu gần như biến mất, cung điện nổi lướt trên biển chẳng chút ảnh hưởng đến sự xa hoa.
Tôi bước lên cầu thang, cúi nhìn tay vịn, tưởng mình đang ở Louvre, chuẩn bị dự yến tiệc hoàng gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play