5

Người phụ nữ ma ng th ai yêu cầu chúng tôi gọi cô là chị Lưu.

Khi nãy đám đông quá hỗn loạn, chồng và con chị ta đã bị đẩy vào trong cửa hàng ăn vặt. Không biết ai đã khóa cửa lại, dù chị Lưu và chồng chị bên trong có cầu xin thế nào, họ cũng không chịu mở cửa.

Chị Lưu đành phải đến cầu xin chúng tôi.

“Không sao, hầu hết mọi người ở đây đều rất tốt bụng, sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”

Cô thánh mẫu đó… à không, Minh Tâm Dao đang nói với một vẻ mặt đầy tự hào. Và Trần Thư Quận, người cầm súng đồ chơi cũng ngốc nghếch gật đầu lia lịa.

Tần Thanh nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa nói:

“Chị ơi, làm sao đây? Chúng ta có ch ết ở đây không? Bố mẹ chắc lo lắng lắm, em sợ quá, chị ơi...”

Con bé khóc làm tôi càng thêm bực bội.

Tôi nghiêm giọng quát:

“Im mồm ngay!”

Tiếng quát này không chỉ khiến Tần Thanh, mà cả những người trong phòng đều im lặng.

Minh Tâm Dao cười khẩy:

“Coi bộ cô gái này ích kỷ đến mức không thèm quan tâm đến cả em gái mình.”

Tôi không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ tập trung kìm nén cảm xúc để gọi điện báo cảnh sát. Nhưng có quá nhiều người cùng lúc gọi, điện thoại liên tục bận.

Giờ ngoài việc gọi cảnh sát, tôi còn biết làm gì nữa? Một cuộc không gọi được, tôi lại gọi tiếp.

Tần Thanh không còn khóc nữa, suốt cả thời gian chỉ nép vào bên cạnh tôi như một con chim non sợ hãi.

Phiền thật!!!

Sao hôm nay tôi lại đồng ý đưa cô ấy đến công viên nước chứ? Vì nó đỗ vào Thanh Hoa - Bắc Đại sao? Hay vì nó là bảo bối mà bố mẹ luôn lo lắng và yêu thương?

Gặp chuyện chỉ biết khóc, chẳng giúp ích được gì.

Như mọi khi, tôi lại hối hận vì mình là chị của Tần Thanh. Nếu tôi sinh ra trong một gia đình chỉ có một con, sẽ không có nhiều phiền phức thế này…

Nhưng không thể phủ nhận, ngay khi tôi hét lên "Im ngay!" thì tôi đã hối hận rồi.

Dù sao con bé vẫn là máu mủ của tôi. Giờ đây, người duy nhất tôi có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có nó.

Tôi thở dài một cách bực bội, quay mặt đi, dùng tay còn lại xoa đầu cô bé một cách vụng về.

Đúng lúc đó, điện thoại cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn.

Vẫn là số lạ đó.

Trên tin nhắn viết: “Đừng tin bất kỳ ai!”

Ý là gì đây?

Tay tôi đang xoa đầu Tần Thanh cũng ngừng lại.

Đột nhiên, từ tiệm ăn vặt đối diện vang lên tiếng thét thê lương. Giống như một giọt dầu rơi vào nước, chỉ trong nháy mắt, tiếng la hét lan khắp công viên nước.

Qua hai lớp cửa kính, tôi lờ mờ nhìn thấy một người trong đám đông bỗng nhiên nhảy lên, nhe răng c ắn đ ứt mạ ch m áu của một người khác.

Tiếp theo đó, lại có thêm một người khác nhảy ra cắ n đứ t mạ ch m áu…

Rất nhanh, máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cánh cửa bị khóa chặt của tiệm ăn vặt.

Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đập cửa một cách tuyệt vọng.

Đứa trẻ đó nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, vừa khóc vừa gọi "Mẹ".

Chúng tôi đều biết, nó đang gọi chị Lưu.

6

Chị Lưu phát điên muốn lao ra mở cửa, lần này không ai đồng ý. Chỉ có Minh Tâm Dao lại dâng lên lòng trắc ẩn.

“Chúng ta hãy mở cửa cứu con bé đi, dù gì đó cũng là con của chị Lưu. Nếu người thân của chúng ta gặp phải tình huống như vậy…”

Lúc này, Trần Thư Quân đã phân biệt được tình hình rõ ràng:

“Nếu các người ra ngoài bây giờ, sẽ hại ch ết tất cả chúng ta!”

“Nhưng đó là con tôi…”

Chị Lưu trơ mắt nhìn đứa trẻ bị m áu tươi nhấn chìm. Đôi mắt chị đỏ rực lên, định lao đầ u vào kính.

Tôi không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói:

“Đâ m đi, rồi kết thúc bằng hai cái xá₫c thôi.”

Câu nói như một dấu chấm hết, khiến chị Lưu dừng lại ngay tức khắc.

Tôi biết chị ấy sẽ dừng lại, vì ở đây vẫn còn điều chị ấy quan tâm.

Chúng ta sống sót, chẳng phải để bảo vệ họ an toàn thoát ra ngoài hay sao? Dù rằng với những người này, tôi chẳng thích họ chút nào.

Tôi liếc nhìn Tần Thanh đang ôm chặt tôi, rồi nói với mọi người:

“Chúng ta đều nghĩ những người bị ký sinh không chỉ bị hú t cạ n m áu, mà còn bị ký sinh trùng điều khiển, đi hú t m áu của người khác.

“Nhưng s u a vừa rồi, tôi nghĩ ra một điều.”

“Những người tự nhốt mình trong phòng, không thể nào lại cho một kẻ bị ký sinh vào đó."

Tần Thanh lập tức hiểu ý tôi.

“Ý chị là, những người bị ký sinh vẫn có thể giả vờ như người bình thường và hoạt động giữa chúng ta?”

Tôi không phủ nhận.

“Giả sử những người bị ký sinh chỉ có thể sống sót bằng cách uống máu của chúng ta, thì sau khi uống máu, họ sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian chuyển tiếp.”

“Nói cách khác, trong khoảng thời gian đó, họ không khác gì người bình thường.”

Nói đến đây, tôi cảm thấy da đầu tê rần. Điều này còn đáng sợ hơn những bộ phim xác sống tôi từng xem. Những kẻ bị biến đổi mà không khác gì người thường... chúng ta phải làm sao để phân biệt chính xác?

Ánh mắt của Trần Thư Quân thoáng qua sự lo lắng, anh ta nhìn lướt qua mọi người trong phòng, rồi nhấn từng chữ một:

“Vậy thì, trong số chúng ta, cũng có người đã bị ký sinh đúng không?”

Ngay khi lời này rơi xuống, bầu không khí trong phòng trở nên quái dị.

Mọi người vốn đang dựa vào nhau để ấm áp, giờ bắt đầu dần tách ra xa, không ai còn dám tin tưởng người bên cạnh nữa.

Đột nhiên, Tần Thanh nhìn chằm chằm vào một cô gái và hỏi:

“Miệng cậu đang chảy má u, cậu bị thương à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play