7
Nghe thấy tiếng của Tần Thanh, tôi cũng quay lại nhìn.
Đó là một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Tóc tai có phần rối bù, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng vương chút m áu.
Cô bé bối rối lau vết má u, nhẹ nhàng nói:
“Lúc nãy tôi vô tình ngã xuống đất, bị mấy người giẫm lên vài lần.”
Khi cô ấy nói, tôi cứ nhìn chằm chằm vào răng của cô. Giữa kẽ răng rõ ràng có lẫn m áu.
Tôi vội vàng kéo Tần Thanh ra sau lưng mình, rồi nói với mọi người:
“Cô ấy đã bị ký sinh trùng chiế m đ oạt!”
Cô bé nghe thấy lời tôi, nước mắt lập tức rơi lã chã.
“Đừng vu oan cho tôi, tôi đã lạc mất bạn bè và còn bị thương. Nếu các người đuổi tôi ra ngoài, tôi sẽ ch ết m ất!”
Minh Tâm Dao liếc tôi một cái, bắt chước động tác của tôi rồi kéo cô bé về phía mình.
“Tôi hỏi cô, có bằng chứng gì không? Một cô bé tội nghiệp thế này làm sao có thể là người bị ký sinh trùng chi ếm đo ạt được?”
Quả nhiên, ngoài tôi ra, không ai chú ý đến vết má u trong miệng cô bé.
Tôi cũng không vội giải thích.
Bởi vì ngay lúc này, cô bé đang say mê nhìn chằm chằm vào m ạch m áu của Minh Tâm Dao, đôi mắt sáng rực lên.
Cô ấy liếm đôi môi khô nứt của mình, thì thầm:
“Tôi khát quá... khát quá...”
Vừa dứt lời, cô bé bất ngờ lao lên, đè Minh Tâm Dao xuống dưới.
Dưới làn da mỏng manh của cô bé, rõ ràng có thứ gì đó đang bò lổm ngổm bên trong.
Minh Tâm Dao sợ đến mất hồn, hét lên:
“Cứu tôi với!”
Cô bé gần như mất đi lý trí, dù chỉ mới mười mấy tuổi nhưng sức mạnh cơ thể lại lớn bất thường, khiến Minh Tâm Dao hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Ngay khi răng của cô bé sắp c ắn vào mạ ch máu c ủa thánh mẫu, Trần Thư Quân dùng báng súng đồ chơi đậ p mạ nh vào sau đầ u cô bé.
Cô bé đa u đớ n, thả lỏng tay một chút.
Minh Hân Dao nhanh chóng đẩy cô bé ra và trốn sau lưng Trần Thư Quân.
“Khát quá... làm ơn giúp tôi... tôi không muốn ch ết!”
Cơ thể cô bé co giật như bị điện giật, đôi mắt đỏ ngầu đầy những tơ m áu.
Đột nhiên, cô lại lao về phía Minh Tâm Dao.
Minh Hân Dao hét lên một tiếng, rồi đẩy Tần Thanh về phía trước.
Ch ết t iệt!
Tôi không kịp nghĩ ngợi, lập tức đá cô bé văng ra xa vài mét.
Cơ thể cô bé ngày càng có nhiều cục u lồi lên do những thứ bên trong di chuyển nhanh hơn dưới làn da mỏng manh.
“Tại sao... tại sao các người không giúp tôi?”
Nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt cô bé, nhưng ngay lập tức, toàn bộ má u trong người cô như bị hút cạn. Cô bé xinh xắn ngay lập tức biến thành một cái xá)c khô đen xì!
Cùng lúc đó, từ hốc mắt, mũi, miệng, tai và thậm chí cả hậ u mô n của cô, hàng chục con ký sinh trùng trắng nhầy nhụa trườn ra, lao thẳng về phía chúng tôi!
8
Ngay lúc ấy, những người bị ký sinh khác trong phòng cũng không thể kìm chế nữa, đồng loạt xông về phía chúng tôi. Căn phòng nhỏ chưa đầy 10 mét vuông lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tiếng gào thét, tiếng rên rỉ và cả những tiếng cầu xin vang lên hòa quyện, đáng sợ hơn bất cứ cơn ác mộng nào.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong tâm trí tôi. Tôi giật lấy khẩu súng đồ chơi từ tay Trần Thư Quân, đập vỡ cửa kính khóa chặt.
Không màng xem còn bao nhiêu người sống sót, tôi chỉ biết nắm tay Tần Thanh và kéo con bé chạy ra ngoài mà không hề ngoảnh lại.
Nhưng bên ngoài cũng không an toàn chút nào.
Xung quanh là những cái x ác bị hút cạn máu, m áu me đầm đìa khắp nơi, tạo thành một vũng má u lớn.
Từ những cái xá c ch ết khô ấy, vô số ký sinh trùng bò ra. Khi thấy chúng tôi, chúng trở nên kíc h độn g, lao thẳng về phía chúng tôi.
Phải làm sao đây?
Toàn bộ công viên nước liệu còn nơi nào an toàn không?
Đột nhiên, tin nhắn từ số lạ lại đến.
“Đừng sợ! Ký sinh trùng khi rời khỏi nước sẽ không thể lại gần cơ thể con người!”
Quả nhiên!
Những con ký sinh trùng đã bò lên bờ cứ quanh quẩn quanh chúng tôi nhưng không thể lại gần.
Thì ra là vậy.
Điều kiện để ký sinh trùng chiếm lấy cơ thể là phải có nước. Không phải ngẫu nhiên mà tin nhắn đầu tiên cảnh báo tôi không được xuống nước. Và cũng không lạ gì khi những người đầu tiên bị ký sinh đều là những người đã xuống nước.
Nếu thế thì chỉ cần giữ khoảng cách với nguồn nước và những kẻ đã bị ký sinh, tôi và Tần Thanh tạm thời sẽ an toàn.
Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay, không chút do dự, lần lượt hạ gục những kẻ bị ký sinh.
M áu rơi tung tóe, nã o văng ra khắp nơi.
Rất nhanh chóng, cơ thể tôi phủ đầy một chất dịch nh ầy nh ụa và gh ê tở m.
Trong lúc hoảng loạn, Tần Thanh trật chân, ng ã xuống đất và khóc:
“Chị, chị chạy đi, đừng lo cho em nữa.”
Tôi cáu:
“Đứng dậy! Chị mà ch ết thì em cũng không được ch ết!”
Ở nhà, Tần Thanh luôn là một học sinh xuất sắc.
Còn tôi thì lại chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí chưa tốt nghiệp nổi cấp ba.
Bố mẹ tôi không ít lần nói rằng nếu tôi giỏi giang như Tần Thanh thì tốt biết mấy.
Tôi nghĩ, nếu để họ lựa chọn, họ chắc chắn sẽ mong người ch???ết ở đây là tôi.
Tần Thanh sững người:
“Chị...”
“Nhanh lên! Đừng lề mề nữa!”
Hai tay tôi bắt đầu mỏi nhừ, nhưng tôi không dám lơi lỏng chút nào.
Cuối cùng, sau khi tôi không nhớ nổi đã hạ gục bao nhiêu người biến dị, chúng tôi đã đến một phòng làm việc nhỏ sau bể bơi. Bên trong không có nước, chỉ có xá c khô và một đống ký sinh trùng bò lổm ngổm khắp nơi.
Không có nơi nào an toàn hơn nơi này, chỉ có tôi và Tần Thanh. trà sữa tiên sinh
Tôi quay lại định khóa cửa, nhưng Minh Tâm Dao và Trần Thư Quân lại đứng chắn ngay trước cửa.
Cả hai trông vô cùng thảm hại, Minh Tâm Dao thậm chí còn mất một chiếc giày, lớp trang điểm tinh tế của cô ta đã nhòe hết.
Cô ta giận dữ chỉ vào tôi và nói với Trần Thư Quân:
"Anh Trần, em đã bảo mà, cô ta có vấn đề! Cô ta không hề sợ lũ ký sinh trùng này!
“Cô ta nhất định biết gì đó... hoặc là chính cô ta đã mang lũ ký sinh trùng này vào!”