Sau đó Giang Trì lập tức dẫn tôi đi đăng ký kết hôn.
Khi chụp ảnh tôi chỉ nghĩ đến năm mươi vạn đó, mà khiến khóe miệng không khỏi cong lên.
Là năm mươi vạn đấy.
Nếu tôi kiên trì một năm sẽ là sáu trăm vạn.
Kiên trì thêm ba năm nữa sẽ là một nghìn tám trăm vạn.
Đến lúc đó dù có trở thành vợ cũ của thiếu gia hào môn thì sao chứ?
Tôi hoàn toàn có thể dùng số tiền đã tiết kiệm để mua xe, mua nhà rồi bước lên đỉnh cao của đời người!
Nghĩ thôi đã mê!
Rồi tôi nhìn Giang Trì với ánh mắt vừa hào hứng vừa e thẹn:
- Chồng ơi, sao anh lại chọn em thế?
Không lẽ Giang Trì đã crush tôi nhiều năm?
Giang Trì nhìn tôi với ánh mắt đầy ý cười:
- Bởi vì em biết diễn.
Câu này vừa nói ra, dù tôi đang đợi Giang Trì sẽ thốt ra mấy lời thả thính mập mờ thì cũng xịt keo tại chỗ.
Ngoài những lúc không muốn đi làm nên tôi có giả vờ bị ốm ra thì tôi đâu có diễn gì đâu?
Chuyện này chỉ là mẹo vặt cuộc sống thôi sao có thể gọi là diễn chứ?
Thấy mặt tôi đầy vẻ không phục, Giang Trì bắt đầu nhắc lại:
- Em vào công ty được một tháng thì bảo bị viêm dạ dày phải đi viện, nhưng sau đó anh lại phát hiện em cùng mấy nhân viên mới trong công ty đi uống rượu khi bị tôi bắt gặp em còn giả vờ ngất nữa.
- Năm thứ hai làm ở công ty, em bảo mình thất tình rồi kiếm người diễn cảnh chia tay sướt mướt, kết quả anh lại phát hiện ra đó là diễn viên nghiệp dư em thuê một tiếng hai trăm tệ.
- Vậy nên tôi nghĩ nếu em diễn vai một đôi vợ chồng hạnh phúc thì chắc cũng sẽ rất đạt.
Tôi bị cứng họng ngay lập tức.
Giang Trì quả nhiên…có con mắt tinh tường trong việc phát hiện những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Tôi đang nghịch điện thoại thì thấy Giang Trì đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên bảng tin bạn bè.
Chỉ mấy giây sau, tôi đã nhận được một loạt tin nhắn từ các đồng nghiệp cũ.
- Vái ò, Đường Vi Vi…cô thật sự trở thành bà chủ rồi à?
- Quả nhiên, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, chúc hai người trăm năm hạnh phúc…sự nghiệp lại thăng tiến.
- Là tôi đã quá nông cạn rồi, chân thành gửi tặng bà chủ cũ một chữ “Đỉnh”!
Một số người thân thiết còn lo lắng khuyên tôi:
- Mình biết cậu vẫn luôn thích sếp, nhưng làm người không thể cứ mãi mù quáng yêu như thế được.
- Cậu nói xem nếu sống những ngày hạnh phúc thì cũng coi là ổn, nhưng mới bắt đầu đã vất vả như vậy rồi, cậu làm vậy vì cái gì hả?
- Chỉ tiếc hồi trước không có teambuilding, không thì tôi đã dẫn cậu đi thử của ngon vật lạ rồi.
Giang Trì cũng đang lướt bảng tin bạn bè rồi trả lời bình luận đầu tiên bằng một dấu “?”.
Thế là tôi nhanh tay xóa bình luận đó đi.
Chỉ giao dịch về tiền bạc thôi, tính đến chuyện tình cảm thì mới là kẻ ngốc.
Hành động xóa bình luận của tôi càng khiến mọi người nghĩ rằng tôi chính là một đứa chỉ nghĩ đến tình yêu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Có người còn lập một nhóm chat với những đồng nghiệp cũ và đặt tên “Cứu vớt kẻ yêu mù quáng”.
Bọn họ còn cố thuyết phục tôi quay đầu là bờ, đừng có nhảy vào cái hố lửa này. ( truyện trên app T•Y•T )
Một vài đồng nghiệp đã chuẩn bị làm ở công ty mới còn nói với tôi “nếu sau này gặp khó khăn về tài chính hay có việc gì liên quan đến vay mượn thì cứ việc tìm họ”.
Tôi:
- …
Nên giải thích thế nào đây, rằng Giang Trì chỉ đang trong giai đoạn khởi nghiệp thất bại nên phải về nhà thừa kế gia sản…