Giang Trì có vẻ đã quyết tâm phải diễn cho đến nơi đến chốn, vừa ra khỏi Sở Dân Chính anh đã kéo tôi đi thu dọn đồ đạc để chuyển nhà. 

Thế nhưng tôi lại khéo léo từ chối:

- Không thích hợp lắm đâu, khi nào cần diễn thì anh cứ gọi em là được. 

Dù sao thì anh cũng là đối tượng mà tôi từng crush, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mất. 

Còn lý do tại sao tôi bảo là “đã từng” thì do vì mối quan hệ của chúng tôi vừa mới nâng lên một cấp độ mới, trở thành đối tác giao dịch. 

Giang Trì nói với giọng đầy lý lẽ:

- Những người tiểu nhân như Giang Châu lúc nào anh ta cũng có thế đến nhà để thăm dò chúng ta, nếu lỡ bị anh ta phát hiện thì coi như xong rồi. 

Giang Châu chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ với Giang Trì. 

Giang Châu qua lời kể của Giang Trì là một kẻ tiểu nhân, xảo quyệt bất chấp mọi thủ đoạn, lại còn là một “trà xanh” chính hiệu. 

Cả ngày chỉ biết lén lút lấy lòng ông Giang. 

Giang Trì đưa ra một lời đề nghị hợp tác như thế nên tôi đành phải đồng ý. 

Lúc này gương mặt của Giang Trì đầy vẻ đắc ý, cả tối hôm đó anh sai người đến chuyển hết đồ đạc của tôi vào nhà mới. 

Đúng như anh dự đoán. 

Ngay sau khi chúng tôi vừa chuyển đồ xong, Giang Châu liền đưa ông Giang đến. 

Anh ta làm vẻ mặt nghiêm túc rồi trách móc Giang Trì:

- Anh cả, một chuyện quan trọng như kết hôn mà sao lại không thông báo cho ba một câu vậy?

- Em biết anh vẫn còn giận vì sự xuất hiện của em, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là cùng một cha mà. 

- Em đảm bảo sẽ không tranh giành gia sản với anh, nên anh đừng lấy chuyện kết hôn ra làm cái cớ để khiến ba tức giận. 

Ồi, đúng là một nam trà xanh lè rồi. 

Tôi thích thú xoa mu bàn tay mình. 

Môi trường làm việc ở công ty của Giang Trì quá hoàn hảo, nó khiến tôi gần như quên mất cảm giác phải đấu với trà xanh là như thế nào rồi. 

Sau đó Giang Trì nắm tay tôi rồi mỉm cười với Giang Châu:

- Ba cũng bất ngờ cho tôi một cậu em trai đó thôi, tôi cũng đâu có nói gì với ông ấy đâu. 

Thế là gương mặt của ông Giang xám xịt lại, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. 

Ông ấy nhẹ nhàng hạ giọng rồi nói với Giang Trì:

- Dù sao các con cũng là anh em, con cũng đừng có ép người quá đáng. 

Nói xong, ông ấy lại liếc nhìn sang tôi một cái:

- Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi, chỉ là trong nhà ta không có chuyện ly hôn, phải ổn định gia đình thì ba mới yên tâm mà giao công ty cho con. 

Tôi hiểu mà đây chính là một lời nhắc nhở riêng dành cho tôi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Vậy là tôi khoác tay Giang Trì, rồi mỉm cười với ông ấy và nói:

- Ba cứ yên tâm đi, con và Giang Trì nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc. 

Mọi chiêu thức đều đã được dùng hết rồi, nếu chúng tôi con làm ra trò gì ngớ ngẩn nữa thì chẳng phải là kẻ ngốc sao?

Thấy tôi không sắc sảo gai góc như Giang Trì, ông Giang có lẽ cảm thấy nhẹ nhõm yên tâm hơn phần nào, ánh mắt nhìn tôi cũng hiền hòa hơn rất nhiều. 

Thậm chí ông ấy còn lấy một chiếc thẻ đưa cho tôi, bảo đó là quà cưới dành cho tôi và Giang Trì. 

Dù không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn sắc mặt của Giang Châu đột nhiên chuyển sang tái mét thì tôi cũng đoán được đây là một con số không nhỏ. 

Không ngờ chuyện kết hôn lại được ông Giang yên tâm bỏ qua như vậy, nên Giang Châu có vẻ không cam lòng. 

Anh ta khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt có chút u ám:

- Có thể thấy anh cả hạnh phúc chắc dù cũng sẽ rất vui, chỉ là mẹ em có lẽ không có cơ hội nhìn thấy em hạnh phúc như vậy rồi. 

Lúc này sắc mặt của Giang Trì tối sầm lại, như thể chỉ cần một giây nữa anh sẽ lao đến cắn chết anh ta vậy. 

Năm xưa mẹ của Giang Châu đã dùng tính mạng của mình để ép ông Giang phải cho con trai mình một danh phận. 

Dĩ nhiên là mẹ Giang Trì không thể đồng ý với điều đó. 

Để thể hiện quyết tâm của mình, nên ông Giang đã quyết định chuyển ra ngoài sống cùng hai mẹ con của Giang Châu suốt bốn năm qua. 

Cho đến khi Giang Trì vào công ty làm, phía bên đó dường như không thể chịu đựng được nữa liền hợp tác với các trưởng bối trong gia tộc để gây sức ép muốn đưa Giang Châu vào công ty làm.

Điều này khiến mẹ của Giang Trì tức giận đến mức phát bệnh đến giờ vẫn đang nằm liệt giường. 

Thế nhưng mẹ của Giang Châu cũng không có được một kết cục như bà ta mong muốn.

Khi bà ta dự định quay lại nhà họ Giang để tiếp tục gây sức ép thì gặp phải một tai nạn giao thông và chết ngay tại chỗ. 

Ông Giang lúc này đương nhiên sẽ đón Giang Châu về nhà. 

Vì quá tức giận nên Giang Trì đã quyết định tự lập nghiệp, nhưng lại bị người em trai trà xanh của mình lúc nào cũng giở trò trước mặt ông Giang khiến cho công ty của anh ngày càng khó khăn hơn. 

Tôi giữ chặt tay Giang Trì, ngăn hành động theo cảm tính của anh rồi nhìn về phía Giang Châu:

- Em còn nhỏ không hiểu chuyện cũng là điều hiển nhiên, ba đã phải tốn bao nhiêu công sức mới đón em về nhà được, sao em vẫn suốt ngày nhắc đến mẹ mình thế?

- Không lẽ ba đối xử với em không tốt sao?

Chẳng qua chỉ là làm mấy cái nết trà xanh thôi, ai mà chẳng làm được chứ. 

Giang Trì nghe thấy tôi nói vậy liền quay sang ôm eo tôi và trêu chọc:

- Ông già, xem ra đứa con trai yêu quý này vẫn còn oán giận ba lắm, phải cẩn thận đấy..kẻo công ty sau này phải đổi thành họ Nhạc đó. 

Mẹ ruột của Giang Châu họ Nhạc. 

Câu này đúng là một con dao đâm thẳng vào tim.

Ánh mắt của ông Giang nhìn Giang Châu cũng bắt đầu thay đổi. 

Vậy là Giang Châu vội vã giải thích:

- Ba à, con không có ý đó đâu con chỉ hơi nhớ mẹ con thôi… 

Vừa giải thích xong, sắc mặt của ông Giang lại càng tồi tệ hơn. 

Sau khi mẹ của Giang Châu chết, ông ấy đã cố tình chôn bà ta ở nghĩa trang thành phố bên cạnh vì không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài. 

Rồi cũng không cho Giang Châu đến đó thường xuyên để tránh sự chú ý. 

Thế nhưng hôm nay Giang Châu cứ nhắc đi nhắc lại anh ta nhớ mẹ, chẳng phải là đang vả vào mặt ông ấy sao? 

Ông ấy không thèm quan tâm đến lời giải thích của Giang Châu, mà quay sang nhìn tôi và Giang Trì:

- Anh cả như cha nếu nó không hiểu chuyện thì các con làm anh chị sau này phải dạy bảo nó nhiều hơn, đừng làm mất mặt của nhà họ Giang. 

Tôi khẽ gật đầu, rồi “vô tình” nói thêm:

- Ba ơi, con xin nghỉ phép một chút nhé, Giang Trì vừa mới đóng công ty để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian rồi quay lại làm việc, ba thấy thế nào ạ?

Ông ấy đang muốn xây dựng hình tượng một người cha hiền từ, nên đương nhiên tôi phải khiến ông ấy hài lòng. 

Nếu để lát nữa Giang Châu lại giở trò thì công ty này sẽ không dễ để quay lại đâu. 

Tôi không quên nhiệm vụ chính khi kết hôn với Giang Trì là giành lại gia sản. 

Rồi ông Giang đồng ý ngay và bảo Giang Trì sau khi hưởng tầm trăng mật xong thì phải quay lại làm việc ngay. 

Vẫn là vị trí ban đầu. 

Và thật không may nó lại chính là vị trí cấp trên của Giang Châu. 

Ai bảo hồi đó anh ta cứ đòi làm từ vị trí thấp nhất để giả vờ đáng thương chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play