Sau khi thị trường suy thoái, công ty mà tôi làm việc suốt ba năm cũng tuyên bố phá sản.
Do quá buồn nên tôi quyết định làm loạn trong nhóm chat của công ty.
- Sếp ơi, sau này có gặp lại anh phải sống tốt đấy!
- Sếp ơi, anh phải vui vẻ, phải sống hạnh phúc nha!
- Sếp ơi, không có anh sao em sống nổi đây?
- Sếp ơi, hay là anh đưa theo em đi!
Nhóm chat im lặng vài giây, rồi đột nhiên có người bắt đầu trêu chọc:
- Cô đi làm bà chủ đi, haha….
Sau đó tôi lập tức gửi một sticker quỳ xuống.
Bầu không khí vừa sôi nổi thì sếp trả lời một câu:
- OKE!
Thế là điện thoại tôi bỗng nhiên nóng lên.
Chưa kịp trả lời thì sếp đã nhắn riêng cho tôi:
- Ngày mai 9 giờ sáng, em ở dưới công ty đợi tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại và rơi vào trầm tư. ( truyện trên app t.y.t )
Công ty phá sản rồi anh còn bảo tôi đến làm gì chứ?
Không lẽ anh thực sự muốn tôi làm bà chủ hả?
Nhưng công ty của anh đã phá sản rồi mà.
Nghĩ đến đây tôi lại trả lời một cách khéo léo:
- Ngày mai em phải đi kiếm việc rồi, gặp nhau trên giang hồ nha sếp!
Gửi xong tin nhắn tôi bắt đầu mở game ra chơi.
Ba năm làm việc chăm chỉ như cu li trong công ty, ai lại vội gì mà đi tìm việc chứ.
Nói thật thì Giang Trì đúng là một người sếp mười điểm không có nhưng, không tăng ca, không tổ chức teambuilding, lương hàng tháng còn đúng giờ hơn cả chuông báo thức của tôi.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có các khoản trợ cấp khác nhau.
Vì thế sau ba năm làm việc, tôi cũng đã tiết kiệm được một số tiền không nhỏ.
Dự định sẽ lười biếng mấy tháng rồi tính tiếp.
Nhưng khi chơi xong một ván game, hình ảnh người sếp Giang Trì bị tổn thương bất ngờ hiện lên trong đầu tôi.
Công ty bị phá sản đã đủ đáng thương rồi, nếu tôi không đi gặp anh biết đâu anh lại nghĩ quẩn mà nhảy cầu thì sao?
Lúc đó chẳng phải tôi sẽ thành giọt nước tràn ly, người đẩy anh đến bước đường cùng hay sao?