Mấy ngày tiếp theo, Liễu Tương và Tống Trường Sách chơi đủ ở Ngọc Kinh, mỗi ngày đều về phủ gần hoàng hôn.
Hôm nay, hai người xách bao lớn bao nhỏ vừa cười vừa nói trở lại Liễu phủ, ở xa xa nhìn thấy hai bên cửa có binh sĩ cao ngất, nụ cười cùng bước chân của hai người đồng thời chậm lại, trong đầu toát ra cùng một ý nghĩ.
Xong đời rồi!
Phản ứng cơ thể khiến cả hai người đồng thời xoay người muốn chạy, nhưng không chạy được.
"Cô nương đã trở lại."
Thanh âm quen thuộc phía sau khiến hai người nhất thời cụp vai xuống.
Liễu Tương u oán nhìn về phía Tống Trường Sách, hôm nay phụ thân trở về sao huynh không nói cho ta biết?
Khuôn mặt Tống Trường Sách căng cứng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đã chơi đến điên rồi, làm sao còn nhớ rõ chuyện này.
Ánh mắt hai người giao tranh một hồi, Liễu Tương ngẩng khuôn mặt tươi cười xoay người, nhiệt tình nghênh đón: "Tống bá bá, mọi người đã về rồi à, người đến từ khi nào vậy."
Tống Trường Sách nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng.
Tống Hoè Giang liếc Tống Trường Sách, gật đầu với Liễu Tương: "Buổi chiều hôm nay đã đến, tướng quân dặn dò, cô nương vừa về phải lập tức đến từ đường."
Liễu Tương không nhịn được nữa.
"Tống bá bá..."
Tống Hoè Giang đưa tay nói: "Cô nương giao đồ lại cho ta đi."
Liễu Tương biết không tránh được, đành cam chịu số phận giao đồ mua được cho Tống Hòe Giang: "Làm phiền Tống bá bá." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trước khi đi, nàng nhìn thoáng qua Tống Trường Sách lực bất tòng tâm.
Bản thân nàng còn khó bảo toàn, vậy huynh ấy tự cầu phúc đi.
Tống Trường Sách cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hiện tại hắn có bái Phật cũng không còn kịp nữa rồi.
Binh sĩ ở cửa rất thức thời, tiến lên tiếp nhận đồ trong tay Tống Hoè Giang cùng Tống Trường Sách, bọn họ cũng đồng cảm nhìn Tống Trường Sách một cái.
Đầu óc Tống Trường Sách nhanh chóng suy nghĩ, cố tìm cách tự cứu mình nhưng sau khi hắn cẩn thận đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cha hắn, trong đầu hắn chỉ có bốn chữ.
Ta chết chắc rồi!
"Ngọc Kinh vui không?" Tống Hòe Giang hỏi.
Tống Trường Sách gật đầu theo bản năng, sau đó lại cuống quít lắc đầu.
"Tự ý rời khỏi đội, phạt như thế nào?" Tống Hòe Giang lại hỏi.
Trán Tống Trường Sách giật liên hồi: "Tội nặng thì đánh chết, tội nhẹ thì ba mươi quân côn."
Tống Hòe Giang ừm một tiếng, nói: "Người đâu, xử trí theo quân quy."
Tống Trường Sách bỗng trừng to mắt: "Cha! Người muốn đánh chết con à."
Khóe môi Tống Hòe Giang giật giật, phất tay áo rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Tống Trường Sách bị binh sĩ kéo đến ghế dài, không ngừng kêu gào, binh sĩ nghe không nổi nữa, nói: "Tống tiểu phó tướng, chỉ là 30 quân côn thôi."
Tống Trường Sách nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Ta biết." Nhưng sau đó lại gân cổ họng gào: "Mẫu thân, phụ thân muốn giết con, cứu mạng, nương, nương, cứu mạng với."
Binh sĩ: "..."
Cuối cùng, Tống Trường Sách không thể gọi mẫu thân của hắn ra cứu. Cũng không phải do Tống phu nhân nhẫn tâm mà là bị Tống Hòe Giang kéo đi rồi khóa trái ở trong phòng, Tống phu nhân nghe tiếng la tê tâm liệt phế của nhi tử, tức giận mắng chửi, đánh đập ông không thôi, chuyện này tạm không nhắc tới.
***
Phía bên kia, Liễu Tương cuối cùng cũng lề mề đến từ đường.
Ở ngoài từ đường nàng nhìn thấy bóng lưng đứng khoanh tay kia, đầu óc liền tê dại một trận.
Mặc dù từ lúc trộm ra ngoài nàng đã chuẩn bị xong, nhưng đến lúc này vẫn có chút rụt rè.
Nhưng rụt đầu là một đao, duỗi đầu cũng là một đao.
Liễu Tương lấy dũng khí rảo bước tiến vào từ đường, gọi một tiếng: "Cha."
Liễu Thanh Dương chậm rãi xoay người, vị đại tướng quân vừa qua bốn mươi, thân hình cao lớn, uy nghiêm cường tráng, cả người toát lên sát khí của nơi chiến trường, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta không rét mà run, Liễu Tương phạm lỗi căn bản không dám đối mặt với ông.
Nàng cúi thấp đầu, quỳ xuống đất: "Nữ nhi sai rồi."
Liễu Thanh Dương chắp tay nói: "Đi tế bái mẫu thân con rồi chứ?"
Liễu Tương biết ông đang nói đến mộ tổ, trả lời: "Nữ nhi đã đi qua."
Liễu Thanh Dương ừm một tiếng.
Một lúc lâu sau, ông nhấc chân lên: "Đi theo ta, đừng quấy rầy mẫu thân con thanh tĩnh."
Liễu Tương lập tức cong eo xuống, đáng thương mím môi ngước mắt nhìn Liễu Thanh Dương, cố gắng đánh thức mấy phần tình thương của cha nàng. Nhưng giống như với Tống Trường Sách, nàng cũng không thành công.
Liễu Thanh Dương không nhìn nàng, đi thẳng qua nàng ra ngoài.
Liễu Tương cam chịu đứng dậy ngoan ngoãn đi theo.
Trong luyện võ trường đã có binh sĩ chờ ở đây.
Liễu Tương nhìn ghế dài và quân côn trong tay binh sĩ, cảm giác mông đã bắt đầu đau.
Liễu Thanh Dương dừng bước, khom người nhìn nàng, nói: "Thân là tướng quân, tự tiện rời đội nên làm như thế nào?" ( truyện trên app T Y T )
Mặc dù Liễu Tương sợ hãi nhưng mồm miệng vẫn đáp rõ ràng: "Nặng thì bãi chức, nhẹ thì năm mươi quân côn."
Trong lòng nàng không ngừng hoảng loạn.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng từng tiếp xúc thân mật với quân côn mấy lần nhưng năm mươi quân côn nàng chưa từng bị đánh qua, không biết có mất mạng không?
Không, không đến mức, cha của nàng không đến mức muốn mạng của nàng.
"Đã nghe rõ chưa?" Liễu Thanh Dương nhìn về phía binh sĩ.
Trong miệng binh sĩ hô lên nghe thấy được, thanh âm hô rất lớn nhưng ai cũng không nhúc nhích.
Con ngươi sắc bén của Liễu Thanh Dương lần lượt đảo qua, các binh sĩ không thể không kiên trì tiến lên: "Cô nương..."
"Hiện tại trước mặt các ngươi là Vân huy tướng quân." Liễu Thanh Dương lạnh lùng nói.
Binh sĩ mím môi, khó khăn nói: "Vân huy tướng quân, mời."
Liễu Tương biết không tránh được, hít sâu một hơi rồi nhận mảnh vải binh lính đưa tới cắn vào miệng, thấy chết không sờn nằm trên ghế dài.
Nàng cược cha nàng sẽ không đánh chết nàng thật!
Sau mười quân côn, nàng đã đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Ngay khi nàng hoài nghi cha nàng thật sự muốn ra tay thật nặng, Liễu Thanh Dương lại xoay người rời đi: "Thiếu đi một quân côn, tất cả mọi người lấy tội danh thiên tư luận xử."
Các binh sĩ sáng mắt lên, cao giọng nói: "Vâng!"
Quân côn sau đó rơi xuống tựa như gãi ngứa, Liễu Tương thức thời phối hợp, kêu tiếng sau còn thê thảm hơn tiếng trước.
Liễu Thanh Dương đi ra khỏi sân luyện võ quay đầu liếc mắt, khẽ xùy một tiếng.
Giả vờ giả vịt!
***
Tuy chỉ bị mười quân côn nhưng cũng bị thương da thịt, Liễu Tương ủ rũ nằm sấp trên giường, Tống Trường Sách khăng khăng muốn người khiêng hắn tới phòng nàng, giờ đang trợn tròn mắt nhìn nàng chằm chằm.
"Huynh cứ nhất định phải đến phòng ta làm gì?"
Tống Trường Sách: "Nương ta cào nát mặt cha ta, tướng quân cũng không phải không biết, cha ta sợ thê tử, không dám làm gì nương ta, còn không phải sẽ trút giận lên người ta sao, ta mà không chạy kiểu gì cũng phải chịu một trận đòn nữa."
Giọng thiếu niên trung khí mười phần, không giống người vừa chịu ba mươi quân côn.
Rất hiển nhiên, Liễu Tương bên này có người nương tay, Tống Trường Sách bên kia cũng không đánh thật.
"Ai bảo huynh gân cổ lên bảo cha huynh muốn giết huynh?" Liễu Tương: "Tống thẩm nghe xong sốt ruột lại không ra được, tức giận đến mức muốn cào mặt Tống bá bá."
"Ta chỉ nghĩ gọi nương qua, nào biết được cha ta không nói võ đức, tự nhốt mình và nương ở trong phòng." Tống Trường Sách nặng nề nói.
Liễu Tương: "Cha ta cũng đã đưa Liễu gia gia đi rồi."
Hai người cùng thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau, Liễu Tương lầm bầm: "Nhưng mà vẫn rất đáng giá."
Tống Trường Sách biểu thị đồng tình: "Rất đáng!"
Hai người liếc nhau, đồng thời cười ra tiếng.
Bắt đầu từ khi có ký ức, hai người như mặc chung một cái quần, họa cùng xông, cùng đánh, quân côn cũng cùng nhau chịu.
Liễu Thanh Dương bởi vậy mà từng muốn định hôn ước cho hai người, đêm trước khi đính hôn, Liễu Tương và Tống Trường Sách đồng loạt đào hôn, Liễu Thanh Dương và Tống Hòe Giang lật tung cả biên quan, gấp đến độ bốc hỏa, cuối cùng hai người này được phát hiện khi đang vác đao ở ven đường hét lớn, đường này do ta mở cây này là do ta trồng, nếu như tìm được muộn hơn một chút nữa, hai người này ước chừng có thể lăn lộn trong ổ thổ phỉ thành đầu lĩnh thổ phỉ. Từ đó về sau, Liễu Thanh Dương không nhắc lại việc này nữa.
Đương nhiên sau khi trở về quân doanh, hai người đã lĩnh đủ một trận quân côn, cho dù bọn họ kêu là do bị thổ phỉ ép buộc, Liễu Thanh Dương Tống và Hòe Giang cũng không nương tay. Sau đó thổ phỉ trên đỉnh núi kia toàn bộ "Tự nguyện" nhập quân.
Lão quản gia ở cửa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái vang vọng bên trong, vội vàng vừa đi vào vừa lẩm bẩm: "Đã bị đánh sao còn cười thành như vậy, chẳng lẽ bị đánh đến nỗi đầu óc cũng ngốc luôn rồi, tướng quân cũng thật là, chuyện lớn như vậy làm sao đến mức này chứ, ai ui, không sao chứ."
Liễu Tương cười sáng lạn với lão quản gia: "Liễu gia gia con không sao."
Lão quản gia nhìn nàng quả thực sung sức, liền nhìn về phía Tống Trường Sách: "Tống tiểu công tử không sao chứ?"
Tống Trường Sách nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng: "Một chút chuyện cũng không có, chút quân côn ấy chỉ như gãi ngứa vậy."
Lúc này lão quản gia mới yên lòng, lại nói: "Lão nô biết rõ tướng quân đột nhiên bảo lão nô đi kiểm kê khố phòng có chút không thích hợp, không ngờ là muốn tách lão nô ra."
Liễu Tương nhìn dáng vẻ ảo não của lão quản gia, ngược lại lại an ủi: "Liễu gia gia yên tâm, bọn con đều không có việc gì, chờ ngày mai còn có thể đi mua điểm tâm cho Liễu gia gia luôn đó."
"Không được không được, vậy không được." Lão quản gia quýnh lên, không khỏi mang theo chút khẩu âm quê nhà: "Mấy ngày này hai người phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể chạy lung tung."
Tống Trường Sách cười hắc hắc, ngẩng cổ nói: "Liễu gia gia, thật ra đám huynh đệ kia đã nương tay rồi, không đánh thật, Liễu gia gia không tin thì bây giờ ta có thể nhảy nhót, loại nhảy cao ba thước kia đấy."
Tống Trường Sách nói xong liền muốn đứng dậy, bị lão quản gia vội vàng ngăn lại: "Được được được, ta tin ta tin, đừng động đậy nữa."
"Được rồi, ta chỉ đến thăm hai người thôi, không có việc gì là tốt rồi, ta đi dặn dò phòng bếp làm chút đồ ăn ngon cho hai người."
"Được, cảm ơn Liễu gia gia."
Lão quản gia run rẩy đi ra cửa, đi tới cửa thì lẩm bẩm: "Phòng bếp ở đâu? À, hẳn là bên này."
Lão quản gia vừa đi, Tống Trường Sách bởi vì vừa rồi động đến vết thương đau đến nhe răng trợn mắt.
Mặc dù là nương tay, nhưng ban đầu mười quân côn kia đánh rất mạnh, vừa rồi chỉ là trấn an lão quản gia mà thôi.
"Mẫu thân vừa rồi đến thăm ta nói lão quản gia bị bệnh, trí nhớ không còn tốt, có đôi khi ngay cả đi như thế nào trong phòng ngủ cũng sẽ quên." Chờ qua trận kia, Tống Trường Sách buồn bực nói: "Mẫu thân nói không được làm Liễu gia gia không vui."
Trải qua mấy ngày ở chung, Liễu Tương cũng nhìn ra chút gì đó, nhưng nghe Tống Trường Sách nói như vậy, trong lòng nàng vẫn thắt lại.
Mấy ngày nay cho dù bọn họ trở về muộn bao nhiêu, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng lão quản gia dưới ánh đèn, vì không muốn lão quản gia chờ, sau đó bọn họ vừa đến hoàng hôn đã chạy về nhà. Bây giờ chợt nghe đến lão nhân hiền lành thì ra bệnh nặng như vậy, trong lòng nàng nhất thời nghẹn đến khó chịu.
"Cha nói Liễu gia gia và tổ phụ cùng nhau lớn lên, tổ phụ và tổ mẫu đều đã đi sớm, trong phủ do Liễu gia gia một tay lo liệu, phụ thân cũng là do Liễu gia gia nuôi lớn." Thanh âm Liễu Tương cũng rầu rĩ.
"Lần này cha đột nhiên dâng thư hồi kinh, chỉ sợ cũng là vì Liễu gia gia."
Tống Trường Sách gật đầu: "Ừm, mẫu thân nói tướng quân thấy được thư của Liễu Xuân Vọng nên mới quyết định dâng thư hồi kinh báo cáo."
Liễu Tương nghe vậy tâm tình càng nặng nề.
Nếu phụ thân thật sự bởi vậy mà trở về, chứng tỏ bệnh tình của Liễu gia gia nặng hơn bọn họ tưởng tượng.
"Ngày mai chúng ta đi mua bánh ngọt cho Liễu gia gia đi."
"Được."