Đầu xuân tháng ba, vạn vật hồi sinh. Trên quan đạo, hai con chiến mã một trước một sau lao nhanh, cuốn lên một trận bụi mù. Hai bên đường, những khóm hoa cải dầu lay động theo gió, tỏa ra mùi hương thơm ngát làm lay động lòng người.

“Đại tướng quân mà biết chúng ta lén rời đội, chắc chắn sẽ trách phạt.” Phó tướng trẻ tuổi chạy sau một bước lên tiếng.

Người được gọi là tướng quân là một vị cô nương trẻ tuổi. Nàng vận bộ trang phục màu cam, tóc buộc cao đuôi ngựa, đôi mắt đen trong trẻo, toát lên vẻ anh khí ngời ngời, dung nhan rực rỡ làm người ta không thể rời mắt.

Nghe vậy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn lại:

“Huynh sợ sao?”

Phó tướng nhướng mày, mang theo chút khí phách ngông nghênh của tuổi trẻ:

“Tướng quân không sợ, mạt tướng sao phải sợ?”

Thiếu nữ bật cười rạng rỡ, giơ cao roi ngựa:

“Giá!”

“Nghe danh Thượng Kinh phồn hoa đã lâu, sao có thể không ghé qua chiêm ngưỡng?”

“Từ giờ, theo cách gọi của Thượng Kinh, hãy gọi ta là cô nương.”

“Tuân lệnh.”

Tiếng vó ngựa dồn dập, gió xuân mát lành, không khí phảng phất sự tự do cùng tinh thần phấn chấn. 

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bên ngoài Thượng Kinh, trên quan đạo, có một khách điếm đầu tiên mang tên “Khách điếm Đương Quy.”

Không ai biết khách điếm Đương Quy đã tồn tại bao nhiêu năm. Tương truyền, người mở khách điếm này là một vị quý nữ ở Thượng Kinh. Vào thời loạn lạc, tân lang trúc mã của nàng ra trận rồi bặt vô âm tín. Chờ đợi trong khắc khoải, nàng xây nên khách điếm này, đặt tên là “Đương Quy”, chỉ mong ngày trượng phu trở về, nàng có thể gặp hắn sớm hơn, nhưng cuối cùng, không ai biết nàng có đợi được trượng phu trở về hay không.

Một tràng tiếng vó ngựa vọng đến khiến những khách nhân đang nghỉ chân trong khách điếm không khỏi ngoái nhìn. Định thần nhìn kỹ, đó là một vị cô nương tư thế oai hùng, hiên ngang, vẻ xuất chúng của nàng khiến bức tranh xuân xanh nơi đây càng thêm rạng rỡ.

“Dừng!” Thiếu nữ ghìm ngựa, ngẩng đầu nhẩm: “Khách điếm Đương Quy, cái tên thật thú vị."

Thiếu niên phía sau kéo dây cương, nói: “Chúng ta nghỉ chân ở đây một lát chứ?”

“Được.” Thiếu nữ vừa xoay người xuống ngựa, đã có tiểu nhị nhanh nhẹn bước tới, niềm nở hỏi:

“Khách quan muốn dùng bữa hay trọ lại?”

Khách điếm Đương Quy có vị trí đắc địa, không chỉ có sân viện rộng lớn mà còn nằm bên hồ nước. Đúng mùa xuân, nơi đây dựng một dãy bàn sát hồ để khách lữ hành dừng chân nghỉ ngơi, thưởng cảnh nhưng lúc này, chỗ ngồi sát hồ đã kín người.

Trong mắt thiếu nữ lóe lên tia tiếc nuối, vừa định đi vào trong thì một giọng nói ôn hòa truyền đến:

“Nếu cô nương và công tử không ngại, có thể ngồi chung bàn với tại hạ.”

Thiếu nữ ngoảnh đầu nhìn lại, nhanh chóng tìm được nơi phát ra âm thanh. Mắt nàng sáng lên.

Đó là một công tử nho nhã tuấn tú, lúc này đang mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mang theo vẻ ấm áp nhìn nàng.

“Được.” Thiếu nữ đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, không chút do dự bước đến chỗ vị công tử áo xanh.

Thiếu niên đi cùng thấy vậy liền quay sang tiểu nhị: “Mang một bình trà và hai món đặc sản của quán ngươi, ngựa cho ăn cỏ khô thượng hạng."

“Dạ vâng, khách quan chờ một lát.”

Sau đó thiếu niên ngồi xuống, lặng lẽ quan sát vị công tử mời họ ngồi chung bàn. Áo xanh quần trắng, bộ áo đã giặt đến mức hơi bạc màu, gương mặt ôn hòa mang theo vài phần khí chất của người đọc sách, không gây cảm giác uy hiếp. Bên cạnh băng ghế dài của hắn đặt một chiếc hộp đựng sách, khi gió hồ thổi qua, phảng phất có thể ngửi thấy mùi mực thoang thoảng. Hiển nhiên, đây là một thư sinh.

Thiếu niên buông bỏ sự cảnh giác trong lòng, chắp tay nói: “Đa tạ huynh đài.”

Thư sinh áo xanh khẽ cười gật đầu: “Cảnh đẹp thế này, ta ngồi một bàn riêng cũng thấy áy náy, có hai vị cùng ngồi thật là đúng ý.”

Từ lúc ngồi xuống thiếu nữ vẫn không rời mắt khỏi thư sinh mặt trắng, trong lòng nàng thầm nghĩ, quả nhiên phụ thân lừa nàng, nam nhân ở Thượng Kinh rõ ràng đẹp hơn đám đại lão ở biên cương nhiều. Nhìn xem, diện mạo này thật tuấn tú, làn da này thật trắng trẻo, tính tình này thật ôn hòa. Nam tử thế này mà ở biên cương, không biết đã bị tranh đoạt đến mức nào.

Thư sinh vốn định phớt lờ ánh mắt kia, nhưng ánh mắt quá mức nóng bỏng khiến hắn không thể không ngẩng đầu đối diện, hỏi: “Cô nương từ nơi khác đến à?”

“Phải.” Thiếu nữ chống tay lên cằm, cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp: “Thượng Kinh quả thật giống hệt trong thoại bản, phồn hoa mê hoặc lòng người.”

Dù nàng luôn nhìn chăm chăm nhưng ánh mắt trong trẻo, không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Thư sinh dần quen với ánh nhìn ấy, ôn tồn nói:

​​"Trong kinh thành còn phồn hoa hùng vĩ hơn. Nơi này cách Thượng Kinh chưa đầy hai mươi dặm, với tốc độ của cô nương, chỉ mất khoảng hai khắc.”

Thiếu niên nghe vậy thì nhìn thư sinh một cái thật sâu. Hắn đã nhận ra chiến mã.

Thiếu nữ ồ một tiếng: “Huynh cũng đi Thượng Kinh sao?”

Thư sinh áo xanh gật đầu: “Phải, bảng Hạnh sắp được công bố, tại hạ lên kinh chuẩn bị đi thi Đình."

Thiếu niên không nhịn được mà chen vào: “Bảng Hạnh còn chưa công bố, sao ngươi đã biết mình trúng tuyển?”

Thư sinh chỉ mỉm cười không nói, nhưng trong ánh mắt thoáng lộ chút kiêu hãnh.

Thiếu nữ lại thật lòng khen ngợi: “Huynh thật lợi hại.”

Thư sinh nghe vậy, bất ngờ nhìn nàng.

Người khác nhìn thấy đều nói hắn tự cao, nhưng người khen thẳng thắn như vậy, nàng là người đầu tiên.

“Ôi chao, các ngươi nghe gì chưa? Liễu đại tướng quân sắp về kinh rồi.”

Lúc này, giọng bàn tán từ bàn bên cạnh truyền đến, mấy người liền ăn ý im lặng.

“Ngươi nói là Liễu đại tướng quân mười tám năm trước tự xin ra trấn thủ biên quan sao?"

“Đúng vậy, chẳng lẽ triều ta còn vị tướng quân nào họ Liễu nữa à?”

“Liễu đại tướng quân đúng là anh hùng. Có ngài ấy ở biên cương, mấy năm nay biên giới vững chắc như bàn thạch. Không biết tại sao lại đột nhiên hồi kinh nữa?”

Có người nghe thấy cuộc trò chuyện, liền lớn tiếng góp lời: “Năm xưa Liễu phủ cũng là danh môn thế gia. Sau khi Liễu phu nhân qua đời, Liễu đại tướng quân bị đả kích nặng nề, đau khổ khôn nguôi, mới mang theo ấu nữ chưa đầy sáu tháng đi trấn thủ biên cương.”

“Liễu đại tướng quân quả thực thâm tình, bao nhiêu năm qua vẫn chưa tái hôn sao?"

“Ta chưa từng nghe nói, nhưng đường ca của Bát gia gia ta là thuộc hạ của Liễu đại tướng quân. Ông ấy nói nhiều năm nay Liễu đại tướng quân không có ai bên cạnh, chỉ ở vậy chăm sóc cho đứa con gái độc nhất mà Liễu phu nhân để lại. Hiện giờ Liễu tiểu thư chắc đã mười tám tuổi, lần này hồi kinh e rằng là để chọn hôn phu.”

“Thì ra là vậy. Không biết Liễu tiểu thư này dung mạo, tính tình ra sao nhỉ?”

“Liễu tiểu thư chưa đầy sáu tháng đã đến biên cương. Biên cương khổ cực, thô sơ, dù có chăm chút thế nào cũng khó mà xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tính tình dịu dàng thục nữ được. Ta nghe nói, Liễu tiểu thư ở biên cương muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại chẳng hiểu thơ văn, tính tình thì đanh đá, ngang ngược vô cùng.”

“Ta còn nghe đồn nàng được phong tướng quân gì đó, còn lập được công lao hơn cả nam nhi. Như vậy chắc hẳn nàng to lớn, khỏe mạnh, lực lưỡng rồi.” ( truyện trên app T Y T )

“Nếu đúng thế, e rằng chuyện hôn sự không dễ đâu. Danh môn thế gia nào lại chịu lấy một người như vậy về làm tức phụ chứ.”

Thiếu nữ đang chống tay lắng nghe hết sức chăm chú, bỗng thấy thư sinh ngồi chung bàn đã thay đổi sắc mặt từ lúc nào, tức giận nói: “Các ngươi chẳng khác gì những nữ nhân lưỡi dài kia, chỉ biết bàn tán lung tung. Hai năm trước Liễu cô nương đối địch, lập vô số chiến công, được Thánh thượng đích thân phong là Vân Huy tướng quân. Một bậc anh thư như thế, các ngươi lại ở đây nói khoác không biết ngượng, là đạo lý gì?"

Những người bị chỉ trích phần lớn đều im lặng, nhưng cũng có kẻ lên tiếng phản bác: “Ta đâu có phủ nhận chiến công của Liễu cô nương."

“Đúng thế. Hơn nữa, hai năm nay thiên hạ thái bình, có gì gọi là chiến công đâu, chỉ là đánh lẻ tẻ thôi. Nếu là ta, chưa biết chừng cũng được phong tướng quân ấy chứ!”

Thư sinh áo xanh giận dữ đập bàn đứng dậy: “Các người đúng là ếch ngồi đáy giếng! Nếu không có các tướng sĩ biên cương chiến đấu gian khổ, làm sao các người có được cuộc sống an bình ngày hôm nay!”

“Ngươi tức cái gì? Ta đâu có nói ngươi. Sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn lấy Liễu tiểu thư à? Hừ, nhìn cái bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của ngươi kìa. Dù nàng ta có to lớn, thô kệch đi nữa, cũng chưa chắc đã để mắt đến ngươi!" Kẻ bị chê cười trước mặt đông người, không chịu nổi nhục nhã, bắt đầu ăn nói bừa bãi.

Thư sinh hít sâu một hơi, định mở miệng tranh luận thì bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang:

“Thư sinh, đừng giận, uống ly trà đi.”

Hắn quay đầu lại, thấy thiếu nữ ngồi đối diện đã rót cho hắn một ly trà từ lúc nào, đang mỉm cười rạng rỡ nhìn mình.

Hắn cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, lửa giận trong lồng ngực cũng vơi đi phần nào. Hắn đang định tiếp tục lý luận thì bỗng nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên. Quay đầu nhìn, hắn thấy kẻ vừa rồi nói năng lỗ mãng thống khổ che miệng. 

“Là ai? Ai đánh lão tử? Có gan thì đứng ra!”

Người nọ gượng dậy, giận dữ gào lên, nhưng vì đau nên nói không rõ ràng, trông có phần nực cười.

Lúc này, thiếu niên nãy giờ im lặng chậm rãi đứng lên, bước đến bàn của hắn, nhấc chân đạp lên ghế dài, cười nhạt nói:

“Là gia gia* ngươi đánh đấy, làm sao nào?”

(*): ông nội. 

Kẻ kia trợn mắt nhìn hắn, vừa định đứng dậy thì bị thiếu niên đè vai xuống. Hắn ta cố gắng vùng vẫy nhưng dưới bàn tay thiếu niên, hắn ta hoàn toàn không phản kháng nổi. Trong lòng hắn ta thoáng hoảng sợ, thầm nghĩ mình đã đụng phải cao thủ luyện võ.

Thiếu niên thấy vẻ hoảng loạn trong mắt kẻ nọ, bèn cầm bình trà trên bàn dốc thẳng vào miệng hắn ta:

“Miệng hôi thối thế này, có phải vừa chui từ nhà xí ra không? Để gia gia giúp ngươi rửa sạch!”

Nước trà không nóng, nhưng bị làm nhục trước mặt bao người như vậy, thật sự không thể chịu nổi. Chỉ tiếc, cánh tay thiếu niên tựa như thép nguội, kẻ nọ vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cho đến khi cả bình trà cạn, kẻ nọ mới được buông tha, thở phào một hơi.

Nếm phải trái đắng, hắn ta không dám ho he thêm nửa lời, rụt đầu lại đầy sợ hãi.

Thiếu niên đặt mạnh bình trà xuống bàn, ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:

“Nếu ta còn nghe ai nói lời bất kính với Vân Huy tướng quân, ta không ngại mời hắn đến nhà xí uống trà thêm lần nữa.”

Những người ăn nói thiếu chừng mực ban nãy giờ đây đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ biết chột dạ tránh đi.

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, thong thả quay lại chỗ ngồi.

Thư sinh áo xanh nhìn hắn, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thân thủ thiếu hiệp thật cao cường!”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Thái độ của thiếu niên đối với thư sinh tốt hơn rất nhiều. Khi rượu và thức ăn được dọn lên, hắn giơ tay mời: “Công tử, cùng ăn với chúng ta đi.”

Thư sinh vội lắc đầu, nhưng chưa kịp từ chối đã nghe thiếu nữ cười nói: “Thư sinh đừng khách khí. Tương phùng tức là duyên."

Thư sinh hơi sững lại, sau đó mỉm cười đáp: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Ba người cùng dùng bữa, uống trà. Sau khi nghỉ ngơi, thư sinh đứng dậy cáo từ: “Thời gian không còn sớm, tại hạ phải lên đường. Đa tạ hai vị đã khoản đãi, cáo biệt tại đây, hẹn ngày tái ngộ.”

Thiếu nữ và thiếu niên cũng đứng dậy, chắp tay tiễn biệt.

Thiếu nữ đảo mắt nhìn quanh, thấy hắn đi bộ, liền hỏi: “Huynh có muốn ta đưa đi một đoạn không?”

Thư sinh liếc nhìn con ngựa cao lớn mà tiểu nhị vừa dắt ra, khóe môi giật giật:

“Đa tạ cô nương, không cần đâu.”

Chiến mã này so với ngựa thường thì cao to khỏe mạnh hơn nhiều, hắn biết mình không thể trèo lên nổi, thà đi bộ còn hơn bị mất mặt.

“Vậy được.”

Thiếu nữ nhận lấy dây cương, nhanh nhẹn nhảy lên ngựa. Trước khi giơ roi thúc ngựa, nàng tháo tấm thẻ đồng bên hông, ném về phía thư sinh:

“Ta tên Liễu Tương. Nếu sau này gặp khó khăn, cứ đến phủ Phiêu Kỵ tướng quân tìm ta.”

Thư sinh luống cuống tay chân đón lấy tấm thẻ, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, ngựa đã phi nhanh đi mất.

Hắn cúi đầu nhìn tấm thẻ có khắc chữ “Liễu” dần nhíu chặt mày.

Phủ Phiêu Kỵ tướng quân? Liễu Tương?

Rất nhanh, hắn bàng hoàng ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh vó ngựa đã xa.

Nàng là Liễu Tương!

Lúc này, những người khác cũng kịp phản ứng, ai nấy đều sững sờ, mãi lâu sau mới có người dè dặt lên tiếng: “Thượng Kinh còn có vị Phiêu Kỵ đại tướng quân thứ hai nào không?"

“Dù có vị Phiêu Kỵ đại tướng quân thứ hai, chẳng lẽ tiểu thư trong phủ cũng trùng tên Liễu Tương à?” Một người lẩm bẩm.

“Đó hình như là chiến mã…”

Cuối cùng cũng có người phát hiện ra gì đó. 

Liễu đại tướng quân hồi kinh, chiến mã, Phiêu Kỵ đại tướng quân. Nối những điều này lại, dù không muốn tin nhưng tất cả đều phải chấp nhận: thiếu nữ vừa rồi chính là Liễu tiểu thư mà họ bàn tán là ngang ngược, đanh đá.

Trong thoáng chốc, không khí rơi vào tĩnh lặng như chết. Sau đó, mọi ánh mắt đều hướng về kẻ bị ép uống trà, giờ đây mặt mày hắn ta đỏ bừng, thất kinh. 

Hắn ta không thể ngờ, chỉ vì một phút lỡ lời mà tự chuốc họa lớn vào thân!

Không xa đó, có một chiếc xe ngựa dừng lại từ lúc nào. Bên trong xe là một công tử có dung mạo xuất chúng, có thể nói là khuynh thành tuyệt sắc. Hắn mặc áo rộng tay dài màu đen, mái tóc búi nửa bằng trâm ngọc, làn da trắng đến mức gần như tái nhợt, đôi môi cũng nhợt nhạt, thấp thoáng vẻ bệnh tật.

Dường như vừa tỉnh giấc, hắn bực bội phủi nhẹ ống tay áo: “Sao lại dừng?"

Thị vệ giải thích: "Thế tử tỉnh rồi, ban nãy phía trước có chút náo động, thuộc hạ sợ làm kinh động thế tử nên không dám đi tiếp. Sau đó thấy thế tử ngủ say, không dám khởi hành vội, chỉ đợi ở đây một lúc.”

Hắn ta ngập ngừng rồi nói thêm: “Hình như thuộc hạ nghe nhắc đến Vân Huy tướng quân.”

Người được gọi là thế tử nhíu mày, trong sự bực bội hiện lên vẻ ngạo mạn và hờ hững: “Liễu Tương à?”

“Đúng vậy.” Thị vệ đáp: “Nàng tự xưng là Vân Huy tướng quân, dường như có chút xung đột với người khác. Thuộc hạ còn thấy thiếu niên đi cùng nàng ép người ta uống trà.”

“Thô lỗ.”

Thế tử uể oải ngáp một cái: “Vừa vặn, có trò vui để xem. Đám tranh đấu trong hậu cung nhìn cũng chán rồi. Hy vọng lần này có gì mới mẻ hơn.”

Vài ngày sau, khi nhớ lại lời này, vẻ mặt thị vệ thật khó tả.

===

TN Team: Ủng hộ truyện mới của team nha cả nhà yêu ớiiiiiiiii

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play