Tương hỏi thăm nơi ở của gã tiểu nhị tại trà lâu. Khi đến nơi, trời đã về chiều.
Đó là một con ngõ nhỏ cũ kỹ, chật hẹp đến mức hai con ngựa đi song song cũng khó. Càng đi sâu vào, đường càng hẹp, Liễu Tương bèn buộc ngựa dưới gốc cây già bên ngoài rồi cùng Tống Trường Sách đi bộ vào.
Sau một khắc, cuối cùng nàng cũng tìm được nơi ở của gã tiểu nhị nhưng dường như đã đến muộn.
Liễu Tương nhận thấy bên trong có người, liền nhanh tay kéo Tống Trường Sách lại. Cả hai tìm một mái hiên kín đáo rồi ngồi xổm xuống quan sát.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây hại người?”
Trong sân viện đổ nát, một thị vệ anh tuấn rút kiếm chỉ vào người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi.
Liễu Tương và Tống Trường Sách lập tức nhận ra đây chính là thị vệ đã ở bên cạnh Tạ Hành lúc trước.
Người dưới đất rõ ràng không ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện, sau phút giây kinh ngạc thì quay đầu, ánh mắt đầy bất cam.
“Canh giữ nơi này, khi nào hắn lành thương thì không cho bất kỳ ai đến gần.” Thị vệ ra lệnh cho thuộc hạ: “Đưa kẻ này về phủ thẩm vấn.”
“Vâng.”
Chỉ trong chốc lát, sân viện lại trở nên yên tĩnh.
Liễu Tương làm ký hiệu tay với Tống Trường Sách, cả hai lặng lẽ rời đi.
Ra khỏi ngõ, dắt ngựa lên đường, Liễu Tương giữ im lặng suốt chặng đường dài rồi bất ngờ lên tiếng: “Về sau nhất định không được dây vào Tạ Hành.”
Tống Trường Sách: “Vì sao?”
“Thông minh, quyền cao chức trọng, lại thù dai. Nếu đắc tội với hắn thì phiền toái không nhỏ.”
Tống Trường Sách gật đầu đầy nghiêm túc: “Về sau ta mà thấy hắn, chắc chắn sẽ tránh xa.”
***
Khi về đến Liễu phủ, trời vừa sẩm tối.
Từ xa, Liễu Tương đã thấy lão quản gia đang đứng ngóng ở cửa, sốt ruột đi qua đi lại.
Nàng giơ roi thúc ngựa nhanh hơn. Người giữ cửa nghe tiếng liền bước ra đón, Liễu Tương giao dây cương ngựa cho hắn rồi vội vã đi đến bên lão quản gia:
“Gia gia, sao ông lại đứng đây chờ con?”
Thấy nàng trở về nguyên vẹn, lão quản gia mới thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phức tạp:
“Cô nương, có phải là người lén trốn về không?”
Ông vẫn luôn thắc mắc vì sao Liễu Tương lại về sớm hơn dự định mấy ngày. Hóa ra, vừa nhận được thư, ông mới biết nàng đã trốn đi cùng phó tướng của mình. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Bị ánh mắt ông nhìn chằm chằm, Liễu Tương chột dạ nhưng vẫn cười tươi, khoác lấy tay lão quản gia, vừa đỡ ông đi vào phủ vừa nói:
“Gia gia đừng gọi con là cô nương nữa, con không chịu nổi đâu.”
“Con có để lại thư cho phụ thân, không thể tính là trốn được.”
Lão quản gia không giằng ra được, đành để nàng dìu đi, miệng vẫn lẩm bẩm: “Lần sau cô nương không được làm vậy nữa. Dọc đường không an toàn, lỡ gặp phải sơn tặc mã phỉ thì biết làm sao?”
Liễu Tương định nói nếu gặp phải sơn tặc mã phỉ, nàng nhất định sẽ quét sạch bọn chúng, nhưng sợ làm ông lo lắng, nàng bèn nói:
“Gia gia yên tâm, dọc đường rất bình an. Hơn nữa, con có Tống Trường Sách đi cùng, võ công huynh ấy rất giỏi, đúng không?”
Tống Trường Sách gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, gia gia yên tâm, con nhất định bảo vệ cô nương an toàn.”
Lúc này, lão quản gia mới quay sang nhìn Tống Trường Sách, nhìn hồi lâu rồi nói: “Con là con trai của Tống phó tướng đúng không?”
Tống Trường Sách giao hành lý cho hạ nhân trong phủ, cười rồi khoác lấy tay còn lại của lão quản gia:
“Phải, con thường nghe phụ thân nhắc đến gia gia, nói rằng năm xưa phụ thân từng nhờ gia gia chăm sóc lúc bị thương.”
“Ồ, ông ấy vẫn còn nhớ sao!” Lão quản gia lập tức vui vẻ, cười nói: “Lúc con rời kinh còn đang nằm trong tã, giờ quay lại đã lớn thế này rồi. Đêm qua ta mắt mờ không nhìn rõ, giờ nhìn kỹ con thật giống phụ thân con.”
“Thật vậy sao?” Tống Trường Sách hếch mặt: “Mọi người đều bảo con còn tuấn tú hơn phụ thân nữa.”
Câu nói khiến lão quản gia cười ha hả: “Tiểu tử nhà con, lanh lợi hơn phụ thân con thật. Phụ thân con lúc bằng tuổi con, ngày nào cũng mặt lạnh như đòi nợ.”
“Nhưng cô nương thì lại giống phu nhân như đúc.” Nhắc đến đây, nụ cười của lão quản gia dần tắt, ông thở dài tiếc nuối rồi bất giác quay sang nhìn Liễu Tương: “Già rồi hay nói nhiều, cô nương đừng trách.”
Liễu Tương cười nhẹ: “Không sao đâu, con chẳng có ký ức gì về mẫu thân. Gia gia kể cho con nghe về người đi.”
“Ngoài ra, con có mua ít hương, muốn đến thắp cho mẫu thân.”
Lúc này lão quản gia mới để ý đến chiếc giỏ tre trong tay nàng, khóe mắt ông lập tức hoe đỏ: “Tốt, tốt, ta sẽ đưa cô nương đến từ đường.”
“Nhưng mẫu thân con an táng ở đâu?” Liễu Tương hỏi.
“Phu nhân được an táng tại tổ phần nhà họ Liễu, ở lưng chừng núi chùa Thừa Phúc. Đó là phúc địa hoàng đế khai quốc ban tặng cho Liễu gia. Nhưng trời đã tối rồi, cô nương để sáng mai hãy đi.”
Liễu Tương gật đầu đồng ý.
Trên đường đến từ đường, lão quản gia kể nhiều chuyện về Liễu phu nhân, Liễu Tương chăm chú lắng nghe.
Liễu Tương và Tống Trường Sách mỗi người dâng hương lên linh vị của Liễu phu nhân.
Khi Liễu Tương chưa đầy nửa tuổi, mẫu thân nàng đã qua đời vì bạo bệnh, nàng không hề có chút ký ức nào về mẫu thân.
Thuở nhỏ, mỗi lần thấy những đứa trẻ khác có mẹ, nàng đều về hỏi phụ thân:
“Mẫu thân con đâu?”
Mỗi lần như thế, phụ thân nàng đều rơi nước mắt. Đến thu đông mỗi năm, ông lại đặt hương trước linh vị của mẫu thân, bảo nàng đến bái tế. Dần dần, nàng hiểu ra mọi chuyện, không hỏi nữa. Dù rất muốn biết mẫu thân là người thế nào, nhưng sợ làm phụ thân đau lòng, nàng không dám hỏi thêm.
Từ từ đường trở ra, Liễu Tương không nhịn được mà hỏi: “Gia gia, con nghe phụ thân nói, mẫu thân mất vì bệnh tật, có phải không?”
Lão quản gia thở dài, gật đầu: “Phu nhân và tướng quân là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Nhưng phu nhân vốn thân thể yếu ớt, đại phu từng chẩn đoán ngài ấy khó sống qua tuổi hai mươi. Đừng nhìn tướng quân thô lỗ, trong chuyện của phu nhân, ngài ấy chưa bao giờ lơ là.”
“Khi phu nhân mười tám tuổi, tướng quân hạ sính lễ cầu hôn, thành thân được một năm thì có cô nương. Nhưng bệnh tình phu nhân càng ngày càng nặng, sinh cô nương chưa được bao lâu đã qua đời, lúc ấy còn chưa tròn hai mươi tuổi.”
Nói đến đây, lão quản gia đưa tay lau nước mắt.
“Tướng quân chịu không nổi nên mới đưa cô nương rời kinh thành. Cô nương đừng trách tướng quân, nơi này, khắp phủ, khắp kinh thành đều có bóng dáng phu nhân, tướng quân ở lại cũng không sống nổi.”
Trong lòng Liễu Tương như có hàng ngàn mũi kim nhỏ đâm vào, vành mắt dần đỏ lên: “Con chưa từng trách phụ thân.”
Lão quản gia khẽ thở dài, vỗ nhẹ tay nàng: “Cô nương thật hiếu thảo.”
“Ta đi chuẩn bị đồ cho cô nương sáng mai lên mộ, cô nương nghỉ sớm đi. Mai để Xuân Vọng dẫn đường.”
Liễu Tương biết Xuân Vọng là cháu trai thứ hai của lão quản gia, cũng là con của Liễu thúc, nên đáp:
“Gia gia không cần phiền đâu, để con tự chuẩn bị là được rồi.”
Lão quản gia nói: “Cô nương chê lão nô già cả vô dụng sao? Cô nương yên tâm, lão nô vẫn còn khỏe lắm. Đây là lần đầu cô nương đến tổ phần bái tế phu nhân, lão nô nhất định phải chuẩn bị chu đáo.”
Ông đã nói vậy, Liễu Tương không tiện từ chối, bèn gật đầu: “Vậy làm phiền gia gia rồi.”
Tiễn lão quản gia đi, Liễu Tương quay người, nhìn về phía từ đường, không biết đang nghĩ gì.
Tống Trường Sách bước đến, khẽ an ủi: “Phu nhân biết cô nương trở về, nhất định sẽ rất vui.”
Liễu Tương nghẹn ngào đáp một tiếng: “Ừm.”
Đây là lần đầu nàng biết, hóa ra mẫu thân và phụ thân có mối dây gắn kết sâu đậm đến vậy. Nàng không hiểu phụ thân đã làm cách nào để vượt qua những năm tháng ấy.
“Muội từng thấy chân dung của mẫu thân.” Liễu Tương nói nhẹ: “Có lần quân địch tập kích, phụ thân vội đi mà quên cất bức họa. Mẫu thân thật đẹp, là người đẹp nhất mà muội từng thấy.”
Tống Trường Sách nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, an ủi không lời một lúc rồi nói: “Ngày mai ta cùng cô nương đi bái tế phu nhân.”
Liễu Tương khẽ gật đầu: “Được.”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu Tương và Tống Trường Sách đã tắm gội thay y phục, mang theo hương nến lên đường đến chùa Thừa Phúc.
Tổ phần nhà họ Liễu nằm trên lưng chừng núi Thừa Phúc. Đến chân núi, cả đoàn phải xuống ngựa đi bộ. Xuân Vọng đi trước dẫn đường:
“Ngày lễ tết gia gia đều đưa tiểu nhân đến tổ phần bái tế, đường đi không bị bỏ hoang nhưng đoạn sau có chút khó đi, cô nương cẩn thận.”
Liễu Tương đáp: “Được.”
Đi đến đoạn đường nhỏ, Tống Trường Sách kéo nàng ra phía sau mình: “Đường ướt sương, cô nương đi sau đi.”
Liễu Tương không tranh, lặng lẽ đi cuối đoàn.
Sau khoảng nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Liễu Tương dâng hương ở từng phần mộ, cuối cùng mới quỳ trước mộ của Liễu phu nhân.
Nàng nhìn những chữ khắc trên bia, vừa xa lạ, vừa gần gũi.
Tên đầu tiên nàng học viết chính là tên của mẫu thân: Kiều Uyển Du. Sau khi nàng biết viết, phụ thân không dạy nữa, cũng rất ít nhắc đến mẫu thân.
Không biết từ khi nào trời bắt đầu mưa lác đác. Xuân Vọng ngẩng đầu nhìn trời, nói:
“Xem chừng sắp có mưa lớn. Gần đây có một ngôi miếu bỏ hoang, trước kia là miếu Thành Hoàng, sau này được dời lên núi, chỗ cũ bị bỏ không. Hay chúng ta qua đó tránh mưa trước?”
Liễu Tương gật đầu: “Được.”
Sau khi hoàn tất việc bái tế, cả nhóm men theo lối nhỏ đi đến miếu hoang.
Họ vừa bước vào miếu thì mưa lớn trút xuống. Xuân Vọng nói: “Mùa này đúng là thế, mưa nói đến là đến. Cô nương nghỉ một lát, tiểu nhân đi xem có củi khô không.”
Tống Trường Sách nhìn mái tóc và giày hơi ướt của Liễu Tương, nói: “Ta đi cùng đệ.” ( truyện trên app t.y.t )
Hai người rời đi, Liễu Tương đứng trước cửa, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa bên ngoài.
Đây là trận mưa đầu tiên nàng thấy ở Thượng Kinh. Ở biên cương hiếm khi có mưa, chắc đây chính là cơn mưa xuân mà các câu chuyện thường kể. Nhưng không giống những cơn mưa tĩnh lặng, thơ mộng trong sách, mưa này nặng hạt, mịt mù, che cả lối đi.
Chính vì thế, khi nhìn thấy bóng dáng chao đảo trong mưa, phải mất một lúc nàng mới phản ứng kịp.
Thấy người kia ngã quỵ xuống, nàng không hề chần chừ, lao ngay vào mưa.
Người ngã trong mưa đeo mặt nạ, mặc áo vải màu trắng, cây trâm ngọc trên đầu gãy đôi, mái tóc đen dài rối bời, ướt sũng, dính đầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.
Liễu Tương nhanh nhẹn đỡ người đó dậy rồi bế thẳng vào trong miếu.
Ngay khi nàng bế người lên đã vô cùng kinh ngạc. Nàng không ngờ một nam nhân lại nhẹ đến vậy.
Đặt người đó tựa vào bàn thờ cũ, ánh mắt nàng rơi xuống vết đỏ rực trên mu bàn tay trái của hắn.
Biểu cảm của nàng trở nên phức tạp.
Ngày hôm qua nàng vừa thấy vết bỏng này. Nhưng làm sao một thế tử kiêu sa như Tạ Hành lại xuất hiện ở đây, trong bộ dạng thê thảm thế này?
Dù đã hạ quyết tâm tránh xa hắn nhưng nhìn thấy cảnh này, nàng không thể làm ngơ.
Lúc này, Xuân Vọng và Tống Trường Sách quay lại, thấy thêm một người trong miếu thì đều sững sờ.
Tống Trường Sách vội đặt bó củi xuống, nhìn Liễu Tương ướt đẫm, cau mày hỏi:
“Cô nương nhặt người từ đâu về thế này?”
Liễu Tương chỉ tay ra ngoài: “Ở đằng kia.”
Lúc này, Tống Trường Sách cũng nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay của người kia, biểu cảm không khác gì nàng khi nãy.
“Lại là hắn à?”
Liễu Tương nói: “Muội thấy hắn ngất trong mưa, không biết có bị thương không. Huynh kiểm tra giúp đi.”
Xuân Vọng thấy y phục nàng ướt sũng, vội nhóm lửa, nói: “Cô nương mau đến sưởi ấm, trời này dễ nhiễm phong hàn lắm.”
Liễu Tương cũng muốn tránh nghi kỵ nam nữ nên đứng dậy đi về phía đống lửa.
Một lát sau, Tống Trường Sách nói: “Không có vết thương nào khác.”
Liễu Tương không quay lại, hỏi: “Thế sao hắn lại ngất?”
“Hắn hơi sốt, có lẽ liên quan đến vết bỏng trên tay.”
Tống Trường Sách chỉ biết chút y thuật cơ bản do học từ các chiến dịch quân sự nên không dám tùy tiện xử lý.
“Vậy thì không thể tùy tiện cho thuốc.” Liễu Tương cau mày: “Để hắn hong khô người, chắc không lâu nữa sẽ có người tìm đến.”
Tống Trường Sách gật đầu, còn Liễu Tương thì đứng dậy đi sâu vào trong miếu. Xuân Vọng vội ôm bó củi đi theo nàng.
May mắn giờ không phải là mùa đông, y phục cũng không dày, chỉ sau hai khắc đã hong khô gần hết.
Liễu Tương thay đồ xong bước ra, vừa lúc nhìn thấy Tống Trường Sách đang buộc đai lưng cho Tạ Hành. Ánh mắt nàng dừng lại trên phần eo của hắn. Eo người này thật thon, chân lại rất dài.
Sau khi giúp hắn mặc xong áo choàng, cuối cùng Tống Trường Sách không kìm được, đưa tay định tháo mặt nạ của hắn ra.
“Đợi đã.”
Liễu Tương tinh mắt nhìn thấy, lập tức ngăn lại.
Tống Trường Sách hỏi: “Cô nương không tò mò muốn biết hắn trông thế nào sao?”
Đương nhiên là nàng muốn. Nàng rất muốn xem người được mệnh danh diễm tuyệt Ngọc Kinh rốt cuộc đẹp đến mức nào. Nhưng…
“Nếu hắn đã đeo mặt nạ, nghĩa là không muốn để ai thấy dung mạo. Ta cảm thấy người này là phiền phức lớn, tốt nhất không nên dính dáng quá nhiều.”
Mấy ngày sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, Liễu Tương đều hối hận khôn nguôi. Giá mà khi đó nàng liếc thử một lần thì tốt biết bao!
Tống Trường Sách nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng: “Cô nương nghĩ hắn gặp nguy hiểm nên mới đến đây?”
“Hắn luôn có thị vệ theo sát bên người nhưng lại một mình dầm mưa đến đây. Đa phần là vì thị vệ bị cản trở, mà võ công thị vệ kia không tầm thường, vậy mà đến giờ vẫn chưa tìm thấy hắn, chứng tỏ gặp phải phiền phức không nhỏ.”
Liễu Tương thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Phụ thân ta từng dặn sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải rời kinh ngay, tuyệt đối không được gây chuyện. Cứu để hắn lại đây thôi.”
Những kẻ dám ra tay với Tạ Hành, lại còn ép hắn đến mức này, dù nàng có ngây thơ đến mấy cũng có thể đoán ra đôi phần.
Tống Trường Sách cũng nghĩ đến điều đó, dứt khoát thu tay lại: “Được.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động. Liễu Tương lắng tai nghe một lúc rồi hỏi: “Có lối nào khác không?”
Xuân Vọng chỉ về phía sau: “Đi đường đó cũng có thể xuống chân núi.”
“Đi thôi.”
Liễu Tương nhấc chân, nhanh chóng rời đi.
Đi được một đoạn xa, Xuân Vọng mới nghi hoặc hỏi: “Cô nương, nhỡ đâu người đến khi nãy là kẻ thù của hắn thì sao?”
Liễu Tương lắc đầu: “Không phải.”
“Bước chân của họ gấp gáp, rõ ràng là đến tìm người.”
Chủ yếu là nàng đã nghe thấy thị vệ của Tạ Hành gọi “thế tử”, nhưng không muốn nói thẳng ra. Trong lòng nàng lúc này, Tạ Hành và phiền phức đã trở thành hai từ gắn liền không thể tách rời.
Xuân Vọng gật đầu, có vẻ nửa hiểu nửa không.
Khi đến chân núi, Liễu Tương chuẩn bị lên ngựa thì nhìn thấy một chiếc chuông bạc trên thắt lưng mình khẽ lay động theo từng cử động.
Nàng thoáng sững người, sau đó cau mày: “Sao lại thiếu một cái?”
Tống Trường Sách hỏi: “Sao vậy?”
Liễu Tương đáp: “Rơi mất một chiếc chuông bạc.”
Nàng vốn yêu thích đao thương, mà ngọc bội lại dễ vỡ, không tiện mang theo, nên dùng những chiếc chuông bạc không phát ra tiếng, nhuộm màu sặc sỡ thay thế. Những chiếc chuông này tuy không kém gì ngọc bội nhưng khi múa đao múa kiếm, chúng phát ra tiếng động gây ồn ào, vì vậy nàng dùng loại chuông tắt tiếng.
Tống Trường Sách nói: “Trong miếu Thành Hoàng không có.”
Hắn đã cố ý kiểm tra kỹ trước khi rời đi, không thấy sót lại thứ gì.
“Vậy chắc rơi ở đâu khác rồi.” Liễu Tương không để tâm lắm:
“Về thôi.”
***
Bên kia, Trọng Vân dẫn theo một nhóm thị vệ tìm thấy Tạ Hành. Khi nhìn thấy hắn, cả nhóm đều vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Sau khi xác định qua bộ đồ đã được hong khô rằng Tạ Hành được người khác cứu, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
Thị vệ tìm quanh nhưng không phát hiện ai khác.
Tạ Hành vẫn đang hôn mê, sốt cao không ngừng. Trọng Vân không tra xét thêm mà chỉ tháo mặt nạ của hắn ra, cho hắn uống thuốc. Đợi mưa tạnh, hắn cõng Tạ Hành xuống núi.
Khi mưa ngớt, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn.
Trọng Vân nhìn thấy một chiếc chuông bạc không phát ra tiếng nằm gần cây trâm ngọc bị gãy của Tạ Hành. Hắn đoán đây có lẽ là đồ của người đã cứu Tạ Hành làm rơi, liền bảo thị vệ nhặt lên, cất giữ cẩn thận.