Sau khi Tạ Hành ngất đi trong cơn mưa, dưỡng bệnh đến bây giờ trên mặt mới khôi phục được mấy phần huyết sắc, vết thương trên mu bàn tay cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.
Hôm nay thời tiết tốt, Tạ Hành sai người kéo ghế quý phi đến bên cửa sổ, định nằm phơi nắng.
Khi ánh mặt trời chiếu vào như có thứ gì chói mắt, Tạ Hành không kiên nhẫn nhìn sang, đã thấy trên bàn sách đặt một quả chuông bạc.
Hắn hơi ngẩn người, nhớ tới ngày mưa kia.
Ngày ấy, hắn đi Thừa Phúc tự dâng hương cho mẫu thân, trên đường đi qua sạp nhỏ bán mặt nạ kia, không hiểu sao ma xui quỷ khiến lại mua chiếc mặt nạ mèo trắng bên cạnh mặt nạ chó hoa đào.
Vốn hắn muốn mua mặt nạ chó hoa đào, nhưng nghĩ lại lại thấy như bắt chước người khác, liền chọn mặt nạ mèo trắng.
Trên đường xuống núi dâng hương xong đột nhiên nổi lên mưa, hắn thuận tay đeo mặt nạ lên, thích khách cũng xuất hiện vào lúc đó.
Thích khách quá nhiều, thị vệ của hắn ứng phó không xuể, Trọng Vân vừa sợ hắn bị thương, vừa sợ hắn bị dính mưa trúng gió lạnh, liền bảo hắn tìm chỗ tránh mưa trước.
Trên tay bị bỏng, đau thấu tim, đầu cũng càng ngày càng mơ hồ, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện mình phát sốt, tập tễnh đi về phía trước, cách mưa to tầm tã, hắn nhìn thấy một ngôi chùa miếu bỏ hoang, nhưng ý thức cũng theo đó càng mơ hồ.
Trước khi ngã xuống, hắn như trông thấy một người đứng ở nơi đó, sau khi ngã xuống người nọ tựa như chạy về phía hắn.
Hắn không thấy rõ mặt người nọ, thậm chí là nam hay nữ cũng không phân biệt được. Cái chuông bạc này là do Trọng Vân phát hiện bên cạnh trâm cài tóc gãy của hắn, đây là một cái chuông bạc kiểu dáng rất độc đáo, Trọng Vân đoán có lẽ là vật của người đã cứu hắn làm rơi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Chỉ nhìn từ trên chuông bạc, cũng nhìn không ra chủ nhân của nó là nam hay nữ, chẳng qua hắn nghĩ, có thể đưa một người bất tỉnh an toàn tới miếu Thành Hoàng, còn hong khô y phục của hắn, thậm chí ngay cả áo trong cũng khô thì tuyệt đối không có khả năng là nữ tử.
Mà liên quan tới cái chuông bạc này, Trọng Vân tra xét mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.
Trọng Vân nói chiếc mặt nạ của hắn chưa từng bị gỡ ra, điều này có nghĩa là người cứu hắn chưa từng thấy mặt của hắn, cũng không phải vì biết thân phận của hắn mà ra tay cứu giúp. Có lẽ cũng không liên quan đến mưu kế, hắn chỉ là may mắn gặp được một người tốt bụng.
Tạ Hành dời tầm mắt đi, khoé môi khẽ nhếch như trào phúng, cũng có lẽ nếu người đó biết hắn là ai, nói không chừng cũng sẽ không cứu hắn.
***
Ngày hôm sau, Liễu Tương và Tống Trường Sách cũng không thể ra khỏi phủ, lão quản gia một ngày đến xem ba lần, nhìn chằm chằm bọn họ, sợ bọn họ chuồn mất, đến ngày thứ ba Liễu Tương thực sự nằm không yên, cùng Tống Trường Sách kẻ xướng người hoạ, vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn, cuối cùng cũng khiến lão quản gia gật đầu, thả bọn họ ra cửa.
Nhưng gân cốt hai người vừa mới giãn ra, Liễu Thanh Dương đã phái người đến báo tin, nửa canh giờ sau đến Kiều phủ.
"Kiều phủ?"
Tống Trường Sách trầm tư: "Có chút quen tai."
Vừa dứt lời, lỗ tai đã bị kéo mạnh, Tống Trường Sách phát ra một trận la oai oái: "A a đau đau đau đau đau đau!"
"Trước khi hồi kinh lời ta nói với con con đều quên hết rồi đúng không?" Không biết Tống phu nhân xuất hiện từ lúc nào, một tay chống nạnh, một tay véo lỗ tai Tống Trường Sách, trong giọng nói thanh thúy mang theo vài phần đanh đá: "Còn quen tai, ta hỏi con, Kiều phủ là nơi nào?"
Liễu Tương mím môi lặng lẽ lùi về sau một bước.
Nàng trên tinh thần đồng cảm với Tống Trường Sách, nhưng tuyệt đối không can dự.
Tống Trường Sách đau đớn nhe răng trợn mắt, bị ép khom lưng nghiêng đầu hô: "Mẫu thân lỗ tai của con rụng hết rồi, con nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, Kiều phủ là mẫu tộc của tướng quân."
Tống phu nhân Dương thị là nhân sĩ đất Thục, năm xưa Tống Hòe Giang đi công vụ, gặp Dương thị ở trên trấn, Dương thị liếc mắt một cái liền nhìn trúng thiếu niên tuấn lãng trên lưng ngựa, Tống Hòe Giang cũng bị cô nương mạnh mẽ táo bạo lại dịu dàng hấp dẫn, sau khi công vụ kết thúc, Tống Hòe Giang trịnh trọng tới cửa cầu hôn, Dương thị cũng không ngần ngại, gật đầu ngay tại chỗ. Trước sau không quá nửa năm, hôn sự đã thành.
Dương thị buông tay ra hung hăng trừng mắt nhìn Tống Trường Sách: "Còn để ta nghe thấy loại lời nói bậy bạ này, xem ta trị con như thế nào!"
Tống Trường Sách che lỗ tai ai oán nhìn Dương thị: "Con biết rồi, nương."
Dương thị hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Liễu Tương, trên mặt lập tức cười nở hoa: "Cô nương, thương thế đã khá hơn chút nào chưa, còn đau không?"
Tốc độ thay đổi sắc mặt của bà thật khiến người ta phải khâm phục.
Lúc này Liễu Tương mới tiến lên khoác tay bà, thân mật nói: "Không đau nữa rồi, thẩm thẩm."
Liễu Tương uống sữa Dương thị mà lớn lên.
Kiều thị bệnh nặng không cho bú được, vừa lúc đó Tống Trường Sách vừa mới nửa tuổi nên họ không mời bà vú khác nữa, Liễu Tương vừa sinh ra đã ăn sữa của Dương thị, sau đó Kiều thị qua đời, Liễu Thanh Dương vì đau thương quá độ mà không để ý tới Liễu Tương, Dương thị liền dứt khoát ôm Liễu Tương vào trong phòng mình nuôi, theo lời của bà thì nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi, hai huynh muội cũng vừa vặn có bạn.
Nhưng Dương thị từng nói khi còn bé hai đứa trẻ vì tranh sữa mẫu thân, mỗi lần gặp nhau là hai bên lại mắt đối mắt, quyền đấm cước đá, gây ra không ít chuyện cười.
Sau đó Liễu Thanh Dương xin lệnh trấn thủ biên quan, Tống Hòe Giang từ chối sắc phong của triều đình, cố ý tiếp tục làm phó tướng của ông, Dương thị không nửa câu oán hận, thu dọn xong hành lý của hai đứa nhỏ rồi đi theo lên biên quan, chuyến đi này vừa đi chính là mười tám năm.
Trong mười tám năm này, Dương thị coi Liễu Tương là con mình, nuôi còn kỹ lưỡng hơn cả con ruột.
Dương thị nhắc tới chuyện quân côn liền nổi giận: "Tên Tống Hòe Giang chết tiệt kia, hôm đó lại dám nhốt ta ở trong phòng, nếu không sao có thể để cô nương bị đánh."
Tống Trường Sách lập tức trừng to mắt: "Nương! Cho nên cho dù người không bị khóa ở trong phòng cũng sẽ không tới cứu con có đúng không?"
Dương thị tức giận nói: "Nam hài tử chịu mấy gậy thì có sao, hiện tại chẳng phải vẫn đang nhảy nhót tưng bừng được đấy sao."
Tống Trường Sách: "..."
Thì ra ngày hôm đó hắn hét đến mức khàn cả giọng là vô ích rồi!
"Được rồi, nói chuyện chính, đừng ngắt lời." Dương thị không đếm xỉa đến ánh mắt lên án của Tống Trường Sách, quay đầu nhìn Liễu Tương, giọng điệu nhu hòa: "Đây là lần đầu tiên cô nương về Kiều gia, phải chuẩn bị thật tốt, ta nói qua với cô nương về Kiều gia trước." ( app TYT - tytnovel )
Liễu Tương gật đầu: "Vâng."
Trong vườn hoa nở rộ, Liễu Tương khoác tay Dương thị dạo bước trong vườn, Tống Trường Sách im lặng đi theo phía sau.
"Tổ tiên Kiều gia ở Ngọc Kinh chính là thư hương danh môn thế gia ở kinh thành, từng xuất hiện mấy đời Đế sư, Kiều lão tiên sinh là Đế sư đương triều, bởi vì tuổi tác đã cao, đã từ quan được mấy năm."
Dương thị từ từ nói: "Kiều gia có quy củ không nạp thiếp, nhân khẩu trong nhà kì thực rất đơn giản."
"Kiều lão tiên sinh là nhi tử độc nhất của Kiều thái gia, dưới gối Kiều lão phu nhân có hai người nhi tử một nữ nhi, phu nhân là cô nương nhỏ nhất trong thế hệ đó. Kiều đại gia hiện là Hàn Lâm học sĩ, Kiều đại phu nhân xuất thân danh môn Thôi thị, Kiều nhị gia đương nhiệm Quốc Tử Giám tế tửu, Kiều nhị phu nhân xuất thân từ danh môn Tần thị Giang Nam."
Thật ra Liễu Thanh Dương từng nói với Liễu Tương về nhà ngoại tổ, nhưng khi đó Liễu Tương chỉ nghe qua loa, ấn tượng cũng không sâu, trước mắt Dương thị nói tỉ mỉ, nàng cũng nghe rất nghiêm túc.
"Đại phòng có hai vị công tử, là song sinh, đại công tử tên là Kiều Tương Niên, nhị công tử gọi Kiều Hữu Niên; dưới gối Kiều nhị gia Tần thị có hai vị cô nương, Tam cô nương Kiều Nguyệt Hoa, Tứ cô nương Kiều Nguyệt Thù, Kiều Tứ cô nương năm nay mười sáu, Kiều tam cô nương lớn hơn cô nương cả tháng."
Liễu Tương hiểu rõ gật đầu.
"Hai vị công tử của đại phòng vừa cập quan, đại công tử bây giờ vào Hàn Lâm, Nhị công tử..." Dương thị dừng một chút mới nói: "Vào Hình bộ."
Liễu Tương sửng sốt: "Hình bộ?"
Nàng nghe rất rõ ràng, Kiều gia là danh môn thư hương thế gia, đời đời đều theo văn không có ngoại lệ, Kiều nhị công tử tiến vào Hình bộ khó tránh khỏi làm người ta bất ngờ.
"Ừm." Dương thị tiếp tục nói: "Đại phu nhân Thôi thị quý khí bức người, là người nghiêm túc, Nhị phu nhân Tần thị đến từ Giang Nam dịu dàng hiền lương, Đại công tử đi theo Đại phu nhân, ánh mắt sắc bén như dao, Nhị công tử thì là người thích cười, Tam cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, đặc biệt giỏi thư họa, Tứ cô nương hoạt bát đáng yêu, giỏi âm luật, múa rất đẹp, cô nương nhớ kỹ, tuy nói cho dù có sai sót cũng sẽ không thật sự trách tội, nhưng cho dù có là huyết mạch thân tình cũng cần phải gắn bó vun đắp, như thế mới bền lâu."
Liễu Tương ghi nhớ từng cái một, hiếu kỳ nói: "Những năm này thẩm thẩm ở biên quan, làm sao biết được những thứ này?"
Dương thị cười nói: "Mấy ngày nay trong phủ thường có khách đến bái phỏng, ta cùng với những phu nhân kia tán gẫu mới biết được."
Phủ tướng quân hiện không có nữ chủ nhân nên khi có khách nữ, đều tạm thời do Dương thị tiếp đãi.
"Thời gian cũng không còn sớm, tướng quân bên kia hẳn là cũng đã chuẩn bị xong rồi." Dương thị nói: "Ta đã chuẩn bị xong lễ vật cho cô nương, đều đặt ở trên xe ngựa, cô nương cần phải nhìn rõ, đừng có đưa nhầm, Kiều gia thư hương danh môn, cô nương không thể tuỳ tiện giống thường ngày, nhớ đi thay y phục mới, váy áo đỏ tươi hôm qua ta đưa tới kia cũng không tệ, nhìn vừa nổi bật vừa có tinh thần."
"Cảm ơn thẩm thẩm." Liễu Tương ngoan ngoãn gật đầu: "Thẩm thẩm yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Dương thị cưng chiều gật đầu nhéo mũi của nàng, nói: "Cô nương chúng ta nhu thuận, Kiều gia nhất định sẽ rất thích cô nương."
Tống Trường Sách vô cảm nhìn màn này.
Mặc dù hắn thấy đã thành thói quen, nhưng vẫn nhịn không được mà lên án trong lòng, chẳng lẽ hắn là đứa trẻ được nhặt về sao?
Lúc này Dương thị mới nhớ tới hắn, quay đầu nói: "Hôm nay con không được đi, tránh gây phiền phức làm cho tướng quân khó xử."
Tống Trường Sách: "..."
Chẳng lẽ hắn là đại vương chuyên gây rắc rối sao?
Nhưng đến cùng hắn cũng không phản bác, chỉ rầu rĩ đáp lại một tiếng: “Vâng.”
"Còn nữa, hai ngày trước tướng quân đã tiến cung báo cáo, Thánh Thượng niệm tình tướng quân trấn thủ biên quan, có công lui địch, ngày mai muốn đón gió tẩy trần cho tướng quân ở Lộ Hoa Đài, đến lúc đó cô nương cũng phải tiến cung." Dương thị chuyển đề tài, nhìn về phía Tống Trường Sách: "Con cũng thế, ta đã lặng lẽ nhờ người mời một ma ma từng làm việc trong cung, sau khi từ Kiều gia trở về, con liền cùng cô nương học tập lễ nghi trong cung."
Tống Trường Sách và Liễu Tương lập tức nhìn nhau.
Lễ nghi … trong cung?
Tống Trường Sách thầm kêu khổ thấu trời, kháng nghị nói: "Vì sao phải học ạ? Chúng con quê mùa thô kệch đến mức không thể ra mắt được sao? Mà vì sao còn phải lén mời?"
Dương thị tức giận vỗ mạnh cánh tay của hắn, nói: "Tướng quân rời kinh mười tám năm, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm phủ tướng quân, người kinh thành mắt cao hơn đỉnh đầu, lại cực kỳ chú ý lễ nghi phiền phức, nếu bởi vì không hiểu lễ nghi quy củ trong cung mà làm mất mặt, chẳng phải sẽ khiến cho người ta chê cười, tuy nói là nước đến chân mới nhảy nhưng cũng tốt hơn là không có."
"Không lặng lẽ, chẳng lẽ còn gióng trống khua chiêng mời? Công khai chúng ta giờ mới đi học quy củ? Để cho người ta chế giễu à?"
Một chuỗi câu hỏi lại khiến Tống Trường Sách á khẩu không trả lời được, cúi đầu cùng Liễu Tương.
"Vâng thẩm thẩm, thẩm thẩm vất vả rồi." Một lúc lâu sau, Liễu Tương trầm giọng nói: "Chúng con sẽ học cho thật tốt."
Tuy rằng nàng chỉ nghe đã cảm thấy đau đầu nhưng nàng biết Dương thị là vì tốt cho bọn họ, vì suy nghĩ cho phủ tướng quân, nàng không thể không biết tốt xấu.
Lúc này Dương thị mới hài lòng rời đi, trước khi rời đi lại dặn đi dặn lại, còn thuận tay xách Tống Trường Sách đi.
Liễu Tương nhìn ánh mắt cầu cứu của Tống Trường Sách, nhún vai.
Lúc bản thân còn khó bảo toàn thì chỉ có tự cầu phúc thôi.