“Tống Trường Sách, mấy chiếc mặt nạ ở đây thật tinh xảo, còn có cả mặt nạ hồ ly nữa, vẽ giống y như thật vậy.” Liễu Tương cầm một chiếc mặt nạ thử lên mặt, Tống Trường Sách thành thạo lấy tiền ra:

“Mua.”

“Khoan đã!”

Liễu Tương bị một chiếc mặt nạ khác thu hút: “Đây là gì?”

Người bán hàng nhiệt tình giải thích:

“Đây là mặt nạ Chó Đào Hoa, hiện rất được các quý nhân yêu thích.”

“Chó Đào Hoa?” Liễu Tương lần đầu nghe thấy tên này, thích thú đội lên:

“Chọn cái này đi. Tống Trường Sách, có đẹp không?”

Tống Trường Sách liếc nhìn chiếc mặt nạ hồ ly bị nàng đặt xuống, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng: “Cô nương thích là được.”

Nếu để hắn nói thì cô nương đội mặt nạ hồ ly vẫn đẹp hơn mặt nạ chó.

Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa chạy ngang qua. Gió thổi tung một góc rèm xe, người bên trong lơ đãng liếc ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Liễu Tương đang đeo mặt nạ Chó Đào Hoa.

Người ấy sững lại một chút, khóe môi khẽ cong lên.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô nương đội mặt nạ Chó Đào Hoa, thật thú vị.

Nếu lúc này Liễu Tương và Tống Trường Sách quay đầu, chắc chắn sẽ nhận ra chiếc xe ngựa từng gặp hôm trước. Nhưng khi họ đi tiếp, xe ngựa đã lẫn vào dòng người tấp nập.

Liễu Tương đội mặt nạ một lúc thì thấy hơi vướng, bèn treo nó bên hông rồi tiếp tục len lỏi qua các sạp hàng. Chỉ trong nửa canh giờ, Tống Trường Sách đã xách đầy những túi to túi nhỏ.

Thấy hắn thực sự không còn chỗ để cầm, tiền trong túi cũng sắp hết, Liễu Tương mới tiếc nuối ngừng tay.

“Đã gần đến giờ Ngọ, chúng ta đi ăn thôi.”

Nàng dừng lại trước một quán rượu tên Mãn Đường Lâu, hỏi Tống Trường Sách: “Quán này được không?”

Tất nhiên Tống Trường Sách không có ý kiến.

Hai người theo tiểu nhị lên lầu hai, chọn một chỗ gần cửa sổ.

Liễu Tương gọi mấy món đặc sản của quán rồi tựa lưng vào ghế, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thán: “Mười tám năm qua ta sống kiểu gì vậy trời.”

Tống Trường Sách duỗi chân dài, cũng tựa vào ghế, nhìn ra ngoài phố xá sầm uất: “Là những ngày tự do tự tại.”

Liễu Tương ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng.”

“Nhưng hiện tại vẫn vui hơn.”

Tống Trường Sách hừ nhẹ một tiếng, không chút khách sáo vạch trần: “Vì thư sinh ở khách điếm Đương Quy, hay vì bàn tay đẹp của Minh Vương thế tử, hoặc vì thiếu niên tuấn tú vừa cưỡi ngựa lướt qua?” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Liễu Tương chột dạ quay mặt đi: “Ta chỉ nhìn thoáng qua thôi mà.”

“Mắt cô nương rõ ràng dán chặt vào người ta còn gì.” Tống Trường Sách nghiêng người tới, chống khuỷu tay lên bàn, không hài lòng nhìn Liễu Tương: “Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Tại sao cô nương lại bỏ gần tìm xa?”

Liễu Tương nghe vậy, nghiêm túc quan sát Tống Trường Sách một hồi rồi gật đầu: “Huynh rất đẹp.”

“Nhưng muội nhìn chán rồi.”

Tống Trường Sách: “…”

“Phủ Minh Vương? Ngươi lại định đầu quân vào Phủ Minh Vương sao?”

Một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên, khiến Liễu Tương và Tống Trường Sách cùng im lặng lắng nghe.

“Minh Vương là đệ đệ của hoàng thượng, lại được người hết mực tin tưởng. Nếu có thể vào được Phủ Minh Vương, dù thi rớt cũng vẫn có đường tiến thân. Sao ngươi nói giọng như thể không thể vào được vậy?”

“Những điều ngươi nói đều đúng, nhưng ngươi có biết thế tử Phủ Minh Vương không?” Giọng người kia hạ thấp xuống.

“Có nghe nói qua. Nghe đâu Minh Vương chỉ có một thế tử, từ nhỏ yếu ớt bệnh tật, được nuông chiều từ bé.”

“Ngươi chưa nghe đủ rồi.”

Người nọ nhìn xung quanh, sau đó càng nhỏ giọng hơn: “Thế tử này tính tình không dễ chung đụng, lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi cay độc, có thù tất báo, tính cách quái đản. Trước kia không phải không có người muốn tìm cách vào Phủ Minh Vương nhưng chẳng ai ở được lâu, không ai chịu nổi tính khí của thế tử này.”

“Thật có chuyện như vậy sao?”

Người còn lại ngay lập tức tỏ ra chần chừ: “Vậy ta phải cân nhắc lại mới được.”

Dù hai người kia đã cố nói nhỏ, nhưng với thính lực của Liễu Tương và Tống Trường Sách, nghe rõ mồn một chẳng phải việc khó.

Cả hai đồng loạt nhìn nhau rồi cùng rơi vào trầm tư.

Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo?

Lẽ nào hai người đã đắc tội với vị thế tử này nên hôm qua hắn mới cố tình chỉ sai đường? Nhưng không đúng, trước đó hai người hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào, thậm chí Liễu Tương còn chưa từng nghe đến tên hắn, làm sao mà đắc tội? Vậy chỉ còn lại một khả năng: tính cách quái đản.

Chẳng mấy chốc, Liễu Tương đi đến kết luận: “Có lẽ hôm ấy tâm trạng hắn đang không tốt, đúng lúc chúng ta đụng phải.”

Tống Trường Sách khó mà phản bác.

“Tên này chỉ nghe thôi đã thấy khó chơi, sau này gặp phải tránh thật xa.” Liễu Tương nghiêm túc nói.

Tống Trường Sách rất đồng tình.

Món ăn được dọn lên, hai người vừa thưởng thức mỹ thực, vừa ngắm cảnh phố phường tấp nập ngoài cửa sổ, cảm thấy thật thư thái. Nhưng khi bữa ăn gần kết thúc, một tiếng ồn ào bỗng vang lên từ phía dưới đường phố.

“Thế tử gia, xin tha mạng, thế tử gia xin tha mạng! Tiểu nhân thật sự vô tình, không cố ý va vào thế tử, mong thế tử khoan hồng độ lượng mà tha cho tiểu nhân.”

Liễu Tương và Tống Trường Sách gần như cùng lúc đứng dậy, tựa vào cửa sổ nhìn xuống, lập tức nhận ra chiếc xe ngựa vừa quen thuộc vừa xa hoa. Quanh xe ngựa là một đám đông vây quanh, nhưng nổi bật nhất là một bóng người cao ráo, thẳng tắp.

Y phục lộng lẫy, tóc đen búi gọn, cài trâm vàng, dáng vẻ ung dung mà tao nhã, chỉ cần một bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta không rời mắt.

Liễu Tương nhìn đến mê mẩn.

“Đó là thế tử Phủ Minh Vương à?”

Tống Trường Sách đáp: “Có lẽ thế.”

“Vô tình? Ngươi rõ ràng nhắm thẳng vào thế tử mà xông tới, làm thế tử bị bỏng còn dám kêu oan?” Một nam tử vận trang phục thị vệ lạnh giọng quát.

Ánh mắt Liễu Tương dịch chuyển đến chiếc tay áo vương đầy nước, bàn tay trắng đến lóa mắt giờ đỏ rực vì bỏng. Dưới đất là một chiếc ấm trà vỡ, vẫn còn bốc hơi nóng.

“Tiểu nhân thật sự không cố ý, chỉ vì vội mang trà cho khách nên không nhìn thấy thế tử đi từ hướng này nên mới vô tình va phải ngài. Xin thế tử tha mạng.” Gã tiểu nhị quỳ dưới đất không ngừng dập đầu, trông cực kỳ đáng thương.

“Đừng có ngụy biện!” Vị thị vệ kia rút kiếm đặt lên cổ tiểu nhị, giọng trầm trầm ra lệnh: “Người đâu, có thích khách hành thích thế tử, bắt lại về thẩm vấn!”

“Không, oan cho tiểu nhân, tiểu nhân oan quá! Tiểu nhân tuyệt đối không có ý hành thích. Tiểu nhân trên còn cha mẹ già, dưới còn con nhỏ, cầu xin thế tử tha cho tiểu nhân một mạng.”

Hai tên thị vệ tiến lên lôi tiểu nhị đi, hắn đập đầu xuống đất đến bật máu, cảnh tượng trông càng thê thảm.

“Thấy chưa? Đó chính là thế tử Phủ Minh Vương. Chỉ va phải một chút đã đòi mạng người khác.”

“May mà ngươi nhắc ta trước, nếu không e là có đi không có về.”

Không biết Tống Trường Sách lấy từ đâu ra một nắm hạt dưa, đưa cho Liễu Tương. Nàng không quay đầu lại, nhận lấy rồi vừa ăn vừa dựa cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, xem đến say mê. 

“Khoan đã.”

Ngay khi thị vệ chuẩn bị lôi tiểu nhị đi, người vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

Đôi mắt Liễu Tương sáng rực: “Trời đất, giọng nói như tiếng trời.”

Tống Trường Sách: “…”

Tiểu nhị nghe vậy mừng rỡ dập đầu: “Đa tạ thế tử gia, đa tạ thế tử gia! Thế tử gia quả thật rộng lượng, phúc trạch dồi dào, trường thọ vô biên.”

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lười biếng đầy khó chịu vang lên: “Đánh hai mươi gậy, mấy ngày này ta không muốn thấy máu.”

Tiểu nhị sững lại, mất mấy giây mới phản ứng được. Hắn hoảng sợ cầu xin thêm nhưng người kia chỉ nhàn nhạt phán: “Ồn quá.”

Thị vệ lập tức bịt miệng tiểu nhị, kéo sang một bên để thi hành hình phạt. Tiếng roi giáng xuống thịt da khiến cả con phố lặng thinh.

“Quá đáng, thật sự quá đáng!”

“Đúng vậy, sao có thể xem mạng người như cỏ rác thế này!”

“Thế tử Phủ Minh Vương quả là độc ác!”

Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ khắp các bàn bên cạnh. Tống Trường Sách liếc nhìn Liễu Tương vẫn ung dung ngồi yên, hỏi:

“Cô nương không định quản sao?”

Liễu Tương vừa nhai hạt dưa rôm rốp, chẳng có chút ý định trượng nghĩa nào. Mãi đến khi hai mươi gậy kết thúc, xe ngựa rời đi, nàng mới đứng dậy phủi tay, nói:

“Quản làm gì? Lúc hắn cố ý làm thế tử Phủ Minh Vương bỏng, lẽ ra phải nghĩ đến hậu quả này rồi.”

Tống Trường Sách giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhưng một thư sinh bàn bên nghe vậy liền giận dữ:

“Cô nương có bằng chứng gì nói hắn cố ý làm bỏng thế tử? Đừng vu oan cho người khác chỉ bằng lời nói suông!”

Liễu Tương đánh giá những người trước mặt một lượt, sau đó chậm rãi nói: “Thứ nhất, hắn nói hắn mang trà cho khách, nhưng ngoài quán trà của hắn chỉ có một bàn có người ngồi, mà trên bàn đã có trà rồi. Thứ hai, hắn bảo vì vội vàng nên không nhìn thấy thế tử Phủ Minh Vương. Nhưng với bộ y phục lộng lẫy, thắt lưng vàng, trâm cài vàng sáng chói của thế tử, làm sao mà không nhìn thấy được? Thứ ba, khi hắn giằng co với thị vệ, ta thấy rõ lòng bàn tay hắn có vết chai, chứng tỏ hắn là người luyện võ. Điều này cũng giải thích tại sao dù có thị vệ bảo vệ, hắn vẫn có thể nhắm trúng thế tử mà va vào.”

Mấy người thư sinh kia nghe vậy, sắc mặt dần trở nên kỳ lạ, ngẫm lại lời nàng nói, quả thật có nhiều điểm không hợp lý.

“Thêm nữa, chiếc ấm trà vỡ trên đất đã lâu mà vẫn bốc hơi nóng, chứng tỏ nước trong đó còn sôi sùng sục. Chỉ nói riêng cú va chạm đó, thế tử Phủ Minh Vương vốn đã yếu ớt, liệu có chịu nổi không? Huống chi, chỉ cần nhìn vết bỏng nghiêm trọng trên mu bàn tay hắn, dù có cố ý hay không, hắn cũng nên chủ động nhận lỗi chứ không phải vin vào thân phận thấp kém mà trốn tránh trách nhiệm.”

Liễu Tương ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Cuối cùng, ta mới đến đây một ngày đã nghe không ít lời đồn về thế tử Phủ Minh Vương. Những chuyện như hắn ốm yếu và thù dai gần như ai cũng biết. Nhưng kẻ đó lại cứ một câu ‘khoan hồng độ lượng’, một câu ‘trường thọ vô biên’, chẳng phải cố ý khiêu khích hay sao?”

Nàng liếc nhìn bàn tay run rẩy của người nọ, e rằng ngoài mu bàn tay thì còn có vết thương khác. Cố tình gây ra vết thương nặng như vậy, bị đánh hai mươi gậy cũng không oan.

Mấy người thư sinh nghe nàng nói xong, mặt khi xanh khi trắng. Một lúc lâu sau, người thư sinh đã chỉ trích nàng ban nãy mới nhẹ nhàng chắp tay xin lỗi: “Lúc nãy ta hiểu lầm cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”

Liễu Tương khoát tay, tò mò hỏi: “Các vị cũng đến tham gia thi đình sao?”

Thư sinh nghe hỏi thì có chút lúng túng: “Vẫn chưa rõ, phải chờ bảng vàng mới biết.”

Liễu Tương gật gù: “Vậy chúc các vị công thành danh toại, đạt được ước nguyện.”

Thấy nàng không chỉ không trách móc mà còn thành tâm chúc phúc, mấy người thư sinh càng thêm xấu hổ, đồng loạt chắp tay cảm ơn.

Tống Trường Sách đứng phía sau Liễu Tương, thẳng lưng kiêu hãnh, ánh mắt đầy tự hào. Tướng quân nhà hắn đâu phải loại người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà can thiệp lung tung, tự cho mình là công lý. Ở biên cương, mỗi lần xử lý chuyện gì, nàng đều điều tra kỹ càng trước rồi mới ra tay. Người dân ở biên cương thậm chí còn tặng nàng một danh hiệu: Thanh Thiên Nữ Hiệp.

Trong xe ngựa, thị vệ Trọng Vân quỳ trước mặt Tạ Hằng, nét mặt căng thẳng: “Là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, xin thế tử trách phạt.”

Tạ Hằng nhíu mày, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

Trọng Vân thấy hắn mãi không lên tiếng mới nhận ra điều không ổn. Hắn vội vén tay áo thế tử lên, lập tức kinh hãi.

Không chỉ mu bàn tay mà cả cánh tay của Tạ Hằng cũng bị bỏng đỏ một mảng lớn.

Trọng Vân lo lắng hỏi: “Thế tử còn thấy chỗ nào không khỏe không?”

Tạ Hằng lắc đầu, cố chịu đau.

Trọng Vân vội tìm thuốc trị thương trong hòm thuốc, cẩn thận bôi lên vết bỏng. Sau khi băng bó xong, hắn lạnh lùng ra lệnh:

“Người đâu, mang tên đó về Phủ Minh Vương!”

Tạ Hằng lắc đầu ngăn lại.

Trọng Vân cau mày: “Hắn rõ ràng nhắm vào thế tử.”

Tạ Hằng nhíu mày: “Ta biết.”

“Chỉ là trong cung có vài kẻ muốn hủy hoại danh tiếng của ta. Nếu mang hắn về phủ, chẳng phải sẽ đúng như ý bọn họ? Ngươi hãy điều tra kín đáo. Khi tra ra rồi…”

“Phải trả lại gấp mười lần.”

Trọng Vân chỉ đành nhận lệnh: “Tuân lệnh.”

Những lời đồn khác về Tạ Hằng còn chưa rõ đúng sai nhưng chuyện được nuông chiều từ nhỏ thì chắc chắn là thật. Minh Vương chỉ có mỗi một mầm mống duy nhất này, lại ốm yếu bệnh tật, nên Phủ Minh Vương luôn nâng niu như báu vật. Đừng nói bị phạt, ngay cả trách mắng cũng rất hiếm. Tạ Hằng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như trân châu, thân thể yếu ớt không chịu được chút đau đớn nào. Chuyện hôm nay, xem như hắn đã rất kiên nhẫn rồi.

Nhìn mồ hôi lạnh trên trán Tạ Hằng, Trọng Vân chỉ hận không thể quay lại chém kẻ kia một đao.

***

Bên này, Liễu Tương đi đến khu phía nam thành, tìm được tiệm bánh mà Liễu thúc đã nói, mua một hộp bánh đậu xanh mà lão quản gia yêu thích rồi chuẩn bị trở về phủ.

Đi được nửa đường, nàng đột ngột dừng ngựa: “Không ổn.”

Tống Trường Sách ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Liễu Tương nhanh chóng nhảy lên ngựa, kéo cương quay đầu: “Hắn sẽ gặp chuyện!”

Tống Trường Sách nhất thời không hiểu “hắn” là ai, nhưng khi đuổi theo nàng thì mới ngộ ra:

“Cô nương nói đến gã tiểu nhị đã làm bỏng thế tử Phủ Minh Vương sao?”

Liễu Tương trầm giọng: “Phải. Hắn nhắm vào việc bôi xấu danh tiếng thế tử Phủ Minh Vương. Kế hoạch không thành, chắc chắn còn chiêu khác.”

“Hai mươi gậy không chết được, nhưng nếu cố tình làm hắn chết, tính mạng đó sẽ bị đổ lên đầu thế tử Phủ Minh Vương.”

“À, mà thế tử Phủ Minh Vương tên là gì nhỉ?”

Tống Trường Sách quất roi ngựa, đáp: “Tạ Hằng. Hằng trong ‘cỏ thơm đỗ quyên’, nghe đâu cái tên này được đặt để tăng cường mệnh cách, dễ nuôi sống hơn.”

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì đã bị tiếng ồn ào từ đâu đó lấn át.

Liễu Tương thầm nghĩ: “Dễ nuôi? Ta thấy hắn chẳng dễ nuôi chút nào.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tạ Hằng: Ta dễ nuôi hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết ngay sao?

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play