Thư sinh tính toán cực kỳ chính xác, hai khắc sau, Liễu Tương đã đến cửa thành Thượng Kinh.
Nàng nhìn hai chữ “Ngọc Kinh” trên tường thành, đôi mắt sáng rực lên, “Cuối cùng cũng đến.”
Liễu Tương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Tống Trường Sách, huynh có thấy không khí ở Thượng Kinh trong lành hơn nhiều không?”
Thiếu niên phó tướng Tống Trường Sách cong môi cười: “Không có cát bụi mù mịt, tất nhiên là trong lành.”
“Đi thôi, về phủ tắm rửa thay y phục, rồi chúng ta sẽ thỏa sức dạo chơi khắp nơi trong Thượng Kinh phồn hoa này!” Liễu Tương hứng khởi nói.
Thế nhưng không lâu sau, cả hai đã đứng giữa con phố lạ lẫm, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tống Trường Sách nhìn ngã rẽ trước mặt rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Tương, cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề: "Muội biết đường về Liễu phủ không?”
Khóe môi Liễu Tương khẽ giật: "Huynh nghĩ sao?”
Tống Trường Sách cẩn thận quan sát, rồi chỉ roi ngựa về một hướng: “Ta nghĩ là đường này.”
Liễu Tương phản đối: “Ta lại thấy đường kia mới đúng.”
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời quay đi chỗ khác.
Liễu Tương rời kinh khi chưa đầy nửa tuổi, ở biên cương suốt mười tám năm trời; Tống Trường Sách thì chưa đầy một tuổi đã rời kinh, cũng ở biên cương mười tám năm. Nếu còn nhớ được đường, đúng là thần tiên chuyển kiếp.
“Hay là… tung đồng tiền?” Liễu Tương đề xuất.
Sớm biết vậy, lúc trốn đi nên bắt cóc luôn cả Liễu thúc theo.
Tống Trường Sách gật đầu: “Được thôi.”
Liễu Tương thành thạo rút từ trong ngực ra một đồng tiền, tung lên rồi úp vào lòng bàn tay: “Mặt chính nghe ta, mặt ngược nghe huynh.”
Tống Trường Sách tiếp tục gật đầu: “Được.”
Liễu Tương mở lòng bàn tay ra, đồng tiền úp mặt ngược.
Tống Trường Sách không do dự nữa, kéo cương ngựa đi về phía Liễu Tương chỉ.
Liễu Tương: “…Ấy, sai rồi!”
Tống Trường Sách ngoái đầu cười: “Không sai.”
Vận may của tướng quân nhà hắn lúc nào cũng tệ, đi ngược hướng chắc chắn không lầm.
Liễu Tương: “…”
Kể từ đó, mỗi lần đến ngã rẽ, Liễu Tương và Tống Trường Sách lại dùng lại chiêu cũ. Hai người cứ dựa vào đồng tiền mà càng đi càng lạc, càng đi càng xa.
Lần tiếp theo đồng tiền rơi xuống, cả hai im lặng nhìn về hai hướng.
Một bên là căn nhà hoang tàn, một bên là vùng đất trống trải. Hiển nhiên, cả hai đường đều không đúng.
Liễu Tương vô cảm nhìn Tống Trường Sách.
Tống Trường Sách chột dạ, sờ lên chóp mũi: “Vận khí của ta cũng không tốt lắm. Hay là quay lại, thử đường khác?”
Liễu Tương không thèm để ý đến hắn, nhảy xuống ngựa chặn một đại thẩm đi ngang qua, lễ phép hỏi: “Đại thẩm, xin hỏi, phủ Phiêu Kỵ tướng quân nên đi đường nào?”
Đại thẩm ngẩn người một lúc, lắc đầu:
“Ta không biết. Nhưng nhà quyền quý thế này chắc chắn không ở con đường này đâu. Các ngươi thử tìm ở những con phố đông đúc xem sao.”
Liễu Tương cảm ơn rồi đi theo hướng đại thẩm chỉ.
Lần này, Tống Trường Sách không nói thêm gì, để mặc Liễu Tương hỏi thăm người qua lại dọc đường. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trải qua nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng trở lại khu vực sầm uất nhưng vẫn là một nơi xa lạ.
“Cô nương, trên đường đi muội chỉ hỏi người dân thường. Phủ Phiêu Kỵ đại tướng quân đã bỏ trống nhiều năm, dân chúng e là không biết rõ. Chi bằng hỏi thử những quan lại hoặc quý nhân?” Tống Trường Sách đề nghị.
Liễu Tương cảm thấy có lý, liền nhìn quanh tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, nàng phát hiện trong đám đông một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa, trên xe treo một tấm kim bài khắc mấy chữ.
“Phủ Minh Vương.”
Liễu Tương nói: “Đây hẳn là quý nhân rồi.”
Tống Trường Sách khẳng định: “Rất đúng.”
Liễu Tương thúc ngựa tiến lại gần, khách sáo hỏi mã phu: “Vị tiểu ca này, xin hỏi, phủ Phiêu Kỵ đại tướng quân đi lối nào?”
Trong xe ngựa, thị vệ nghe thấy giọng nói có chút quen tai, vén rèm nhìn ra rồi thấp giọng bẩm:
“Thế tử, chính là cô nương tự xưng là Vân Huy tướng quân lúc nãy, giờ lại đến hỏi đường đi phủ Phiêu Kỵ Đại tướng quân.”
Thế tử nhướng mày: “Hỏi đường à?”
Thật lạ, lần đầu tiên có người dám chặn xe ngựa của hắn để hỏi đường.
Chỉ một lát sau, thế tử vươn tay ra ngoài cửa sổ, chỉ về một hướng.
Người đánh xe vốn chưa kịp trả lời nhưng khi liếc thấy hướng tay thế tử chỉ, ánh mắt liền thoáng hiện nét khó hiểu.
Ánh mắt của Liễu Tương hoàn toàn bị bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia thu hút, không mảy may để ý đến sắc mặt của mã phu. Mãi đến khi bàn tay ấy thu lại, nàng mới rời mắt, chắp tay nói: “Đa tạ.”
Sau khi xe ngựa rời đi, Liễu Tương quay đầu ngựa, đi theo hướng người kia chỉ. Đi được vài bước, nàng không kìm được hiếu kỳ hỏi:
“Đó là Minh Vương sao?”
Tống Trường Sách lắc đầu: “Không giống, tay kia nhìn còn chưa tới hai mươi tuổi.”
Liễu Tương ồ một tiếng: “Tuổi tác Minh Vương lớn lắm sao? Vậy có phải là con trai Minh Vương không?”
“Minh Vương chỉ có một người con trai duy nhất.” Tống Trường Sách chậm rãi nói: “Ta cũng không biết nhiều, chỉ từng nghe một thương nhân qua đây kể lại khi uống rượu với huynh đệ. Minh Vương chỉ có một đứa con trai, thân thể yếu ớt, được nuông chiều từ nhỏ, dung mạo diễm lệ tuyệt thế ở Ngọc Kinh.”
Nghe đến câu cuối, đôi mắt Liễu Tương cong cong: “Hắn đúng là người tốt.”
Tống Trường Sách: “… Là vì hắn ta đẹp hay tay đẹp?”
Tướng quân nhà hắn từ nhỏ đã yêu thích tất cả những thứ đẹp đẽ. Chỉ cần thứ gì liên quan đến hai chữ “đẹp”, nhất định sẽ khiến nàng hứng thú. Vì điều này mà Đại Tướng Quân từng lo lắng không ít, sợ nàng bị tên công tử đẹp mã nào lừa mất. Nhưng may thay, đám nam nhân ở biên cương lại không hợp gu của nàng nên Đại Tướng Quân mới yên tâm hơn phần nào.
Liễu Tương nói rất đương nhiên: “Vì hắn chỉ đường cho ta.”
Tống Trường Sách bĩu môi, không tranh luận thêm.
Một khắc sau, Liễu Tương và Tống Trường Sách đứng trước một ngõ cụt, nhìn nhau không nói nên lời.
Liễu Tương trừng mắt nhìn bức tường trước mặt hồi lâu, nghiến răng: “Ta rút lại lời vừa nói.”
“Thế tử Phủ Minh Vương đúng là có bệnh, không chỉ thì thôi, chỉ sai đường làm gì?”
Tống Trường Sách mặt không cảm xúc: “Hắn thật sự có bệnh, từ khi còn trong bụng mẹ.”
Liễu Tương: “…”
“Có lẽ do muội nhìn tay hắn quá lâu?”
Tống Trường Sách thử đoán: “Thượng Kinh không giống biên cương. Những gia tộc danh giá ở đây cực kỳ coi trọng lễ nghĩa. Nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy, chẳng khác gì một kẻ vô lại.”
Liễu Tương nhíu mày: “Thật sao? Nhưng không phải hắn chỉ trước rồi ta mới nhìn sao?”
“Ừm, đây là lý do duy nhất.” Tống Trường Sách nghiêm túc đáp: “Không thì sao hắn lại làm khó chúng ta, rõ ràng là chưa từng gặp nhau.”
Nhất thời Liễu Tương cũng không nghĩ ra lý do nào khác, đành nói: “Được rồi, lần sau ta không nhìn hắn nữa.”
Cuối cùng, đến khi mặt trời lặn, Liễu Tương mới hỏi được đường đến phủ Phiêu Kỵ đại tướng quân. May thay, trong phủ có một lão quản gia, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng khi nghe tin chủ nhân hồi kinh. Nhờ vậy mà tiết kiệm được không ít phiền toái. Nhưng sau một ngày chạy vạy, thêm vào hành trình dài đằng đẵng, cả hai đều không còn hứng thú ra ngoài chơi nữa, mỗi người một nơi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Liễu Tương ăn no, ngủ ngon, tinh thần tràn đầy sức sống.
“Nhân lúc phụ thân còn chưa về, ta phải đi dạo một vòng thật kỹ ở Thượng Kinh này mới được.”
Lão quản gia tuy đã ở lại trong phủ cũ nhiều năm, nhưng đối với cô nương duy nhất của phủ thì cũng phần nào hiểu rõ, dù đa phần sự hiểu biết đó là từ những bức thư nhi tử gửi về.
Trong những lá thư ấy, nhi tử ông kể không ít chuyện Liễu Tương ra tay trượng nghĩa, trừng trị kẻ ác. Nàng không thích thi thư, chỉ mê đao thương; mỗi lần nhi tử trở về thăm nhà đều kể chuyện cô nương xử lý đám lưu manh hoặc đập phá các sòng bạc gây hại cho dân. Vì vậy, lời của Liễu Tương trong tai lão quản gia liền biến thành: nàng muốn nhân lúc Đại Tướng Quân chưa về, đi trừ gian diệt ác.
Nhưng đây là Thượng Kinh, không phải biên cương.
Đây là nơi mà vấp ngã cũng có thể đụng trúng chân của bậc quyền quý. Lỡ như nàng ra ngoài chọc phải người không nên chọc, hậu quả thật khó lường. Vì vậy, lão quản gia run rẩy bước bên cạnh Liễu Tương, lo lắng nhắc nhở:
“Cô nương, nơi này không như biên cương, nếu gặp chuyện bất bình, ngàn vạn lần đừng can thiệp.” ( truyện trên app T•Y•T )
Liễu Tương chậm bước lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Làm gì có chuyện bất bình nào mà quản hết được, cô nương ơi.” Lão quản gia khuyên nhủ, giọng đầy ý tứ sâu xa: “Các bậc quyền quý ở kinh thành này, người sau còn quyền uy hơn người trước. Nếu không cẩn thận đụng phải họ, e là cô nương sẽ chịu thiệt. Huống hồ, mười tám năm rồi Đại Tướng Quân mới hồi kinh, nếu vừa về đã kết thù với người ta, thật không tốt cho phủ tướng quân.”
Điều quan trọng nhất là lần này Đại Tướng Quân hồi kinh chính là để chọn phu quân cho nàng. Nếu chẳng may nàng gây ra rắc rối làm ảnh hưởng đến hôn sự thì đó đúng là chuyện trời long đất lở.
Liễu Tương vẫn không thể hiểu được. Ở biên cương, gặp chuyện bất bình nàng luôn ra tay, sao đến Ngọc Kinh lại không thể làm thế? Chỉ vì người ta quyền quý hơn nên được phép ức hiếp kẻ khác ư? Nhưng nhìn lão quản gia tuổi đã cao, râu tóc bạc phơ mà còn lo lắng đến vậy, nàng ngoan ngoãn cười đồng ý:
“Được rồi, con nghe lời gia gia.”
Lão quản gia là người nhà họ Liễu qua nhiều thế hệ, đã chứng kiến Đại Tướng Quân trưởng thành, nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi lên đường, Đại Tướng Quân đã dặn dò Liễu Tương rất nhiều, rằng lão quản gia tuổi già sức yếu, không chịu nổi ồn ào, nàng nhất định phải ngoan ngoãn, không được làm ông phiền lòng.
“Con đã hỏi Liễu thúc rồi, biết gia gia thích ăn bánh đậu xanh ở tiệm phía nam thành. Lát nữa về con sẽ mua một hộp tặng gia gia.”
Lời này khiến lão quản gia mừng rỡ không thôi, râu mép run run vì cười: “Cô nương thật có lòng, đa tạ cô nương.”
Đợi Liễu Tương và Tống Trường Sách rời đi, lão quản gia nhìn theo đầy hài lòng:
“Cô nương thực sự hiểu chuyện mà, đâu giống Đại Tướng Quân nói trong thư, bảo nàng nghịch ngợm phá phách.”
Người cháu nội dìu lão vào trong phủ, thuận miệng nói: “Phụ thân sắp về rồi, con phải đi chuẩn bị.”
“Đi đi, phụ thân con còn chưa gặp đứa nhỏ nhà con đâu.”
Lão quản gia phẩy tay, rồi như nhớ ra điều gì liền dặn dò thêm: “Phòng của Đại Tướng Quân nhớ quét dọn hai lần mỗi ngày.”
Người cháu cười khổ: “Gia gia đã nhắc hơn chục lần rồi. Gia gia cứ yên tâm, con nhớ mà.”
Lúc này, lão quản gia mới yên tâm rời đi. Đi ngang cây đào trong sân, ông dừng chân ngước nhìn, xoa râu cười mãn nguyện: “Cô nương ngoan ngoãn thế này, làm sao trèo cây hái trứng chim được chứ, thật là chuyện hoang đường.”
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o