Kỳ Ngôn Thanh cảm thấy hôm nay mình ra ngoài mà không xem hoàng lịch, dẫn đến chuyện gì cũng không thuận lợi.
Anh ấy cảm thấy bản thân thật nực cười!
Lại đi lãng phí thời gian với một kẻ có tính cách kỳ quái như vậy. Đấu đá nhau trên mạng đã đủ rồi, không ngờ còn tự mình tìm đến tận nơi để chịu nhục.
Anh ấy cố nén sự nhục nhã, lau sạch giấm chua trên mặt.
Giờ anh ấy có cảm giác mình chính là một hũ giấm sống, mà còn là hũ giấm phiên bản limted cao 1m86, vòng eo 75, vòng hông 95, vòng ngực 101 của một hũ giấm.
Kỳ Ngôn Thanh chịu đựng mùi giấm gay mũi, vừa định mở miệng nói chuyện với đối phương thì đã nghe thấy cậu thanh niên trông có vẻ rụt rè, thư sinh ở phía đối diện nói: “Giống cậu, một người như vậy thật hiếm thấy, cậu lần đầu tiên không căng thẳng à?”
Kỳ Ngôn Thanh: ?
Lần đầu tiên cái gì? Nói rõ ràng ra xem nào!
Dường như đối phương cũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức chữa lại: “Cậu không ngờ lại nhanh như vậy, tôi lần đầu tiên gặp một chàng trai thế này?”
Kỳ Ngôn Thanh: ???
Nhìn thấy anh phục vụ bên cạnh vội vàng bỏ chạy, cảm giác nhục nhã và xấu hổ trong lòng Kỳ Ngôn Thanh đồng loạt trào dâng.
Anh ấy tức đến đỏ bừng cả người.
“Cậu… rốt cuộc… đang nói cái gì?”
Kỳ Ngôn Thanh gần như nghiến răng nói từng chữ, tay siết chặt chiếc khăn tay, cố nén mọi cảm xúc hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm cậu thanh niên có vẻ ngoài dịu dàng đối diện, cố gắng dùng ánh mắt giết chết đối phương. Nhưng thất bại.
Quý Nguyên luôn né tránh ánh mắt của anh, gấp gáp gõ tay lên mặt bàn.
Đây là ám hiệu thứ hai giữa cậu và Ôn Từ.
Gặp chuyện khó quyết, phải gõ phím cầu cứu.
Dùng lực gõ bàn để truyền tin tức, sau đó nhờ bạn bè tiếp thêm sức mạnh.
Mà lúc này, Ôn Từ đang tuyệt vọng đến mức ngất lịm đi.
Hệ thống nhìn cảnh tượng trước mặt, nhận ra đã đến lúc nó phải giúp đỡ ký chủ giải quyết khó khăn. Nó phấn khích nói: [ Ký chủ, ký chủ! Còn nhớ chiếc hộp bất ngờ lần trước không? Giờ có thể rút thưởng rồi đó~ ]
Ôn Từ lập tức mở bừng hai mắt, cảm thấy bản thân như sống lại.
【Rút, rút ngay! Con nguyện cả đời ăn uống hài hòa, mong lần này rút được đồ ngon!】
Sau khi thành tâm cầu nguyện trong lòng, cậu nhẹ nhàng kéo dây ruy băng của chiếc hộp quà màu hồng trước mặt.
Một luồng ánh sáng trắng dịu dàng tỏa ra, dường như còn mang theo hương thơm thoang thoảng.
Ôn Từ mong chờ nhìn xuống đáy hộp… một chiếc quạt lông trắng.
Nụ cười trên mặt cậu lập tức cứng đờ.
Không tin vào mắt mình, cậu nhấc chiếc quạt lên. Dù nhìn thế nào, đây cũng chỉ là một chiếc quạt lông ngỗng bình thường.
【Đây chính là món quà bất ngờ mà cậu nói?】
Hệ thống có chút chột dạ.
[ Đúng vậy, ký chủ không thích sao? ] Hôm nay trời nóng như thế, ký chủ là con người chắc chắn không thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể như nó được, vì vậy tặng quạt để cậu có thể mát mẻ hơn.
[ Có câu “Ngàn dặm tặng lông ngỗng, quà tuy nhỏ nhưng tình cảm sâu đậm”. Chỉ là trong không gian này không có lông ngỗng, nên ta đành chọn chiếc quạt lông ngỗng vậy! ]
Ôn Từ hoàn toàn câm nín trước con AI ngu ngốc này.
Cậu căm hận mở quạt ra, ngay lập tức một mùi hương nồng nặc ập vào mặt.
Mắt Ôn Từ đỏ lên ngay lập tức.
Cậu bị dị ứng phấn hoa mà!
Không quan tâm đến Quý Nguyên và Kỳ Ngôn Thanh nữa, Ôn Từ lập tức lao ra khỏi vách ngăn, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Bên này, Kỳ Ngôn Thanh im lặng nhìn Quý Nguyên gõ bàn suốt ba phút liền, bất đắc dĩ thở dài. Anh ấy quyết định coi chuyện này như một bài học nghiêm khắc mà ông trời dành cho mình, rồi đứng dậy định đi rửa mặt.
Quý Nguyên tưởng anh ấy định bỏ đi, lập tức hoảng hốt.
Cậu ấy vội bước lên kéo anh lại, nhưng không ngờ bị cạnh bàn cản mất, vô tình giật mạnh áo khoác của Kỳ Ngôn Thanh.
“Rẹt—”
Ống tay áo màu tím rực rỡ của Kỳ Ngôn Thanh bị xé toạc.
Anh chàng phục vụ đang lén lút bưng món ăn đến, vừa thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi.
Anh ta cúi gằm mặt, hai tay run rẩy đặt nồi gà xuống bàn, rồi nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Kỳ Ngôn Thanh vốn tưởng mình đã chai sạn rồi. Dù sao thì trong ngày hôm nay, anh cũng đã chịu đủ mọi khổ cực suốt hai mươi ba năm qua chưa từng nếm trải.
Nhưng khi Quý Nguyên chỉ vô tình ra tay, mà vẫn có thể đảo lộn tình thế thêm lần nữa, anh mới nhận ra…
Đời này, khổ không bao giờ hết được.
Kỳ Ngôn Thanh cảm thấy đầu óc mình sắp phát điên. Anh ấy nhìn ống tay áo rách nát dưới đất, rồi lại nhìn con gà trong nồi với đôi mắt mở trừng trừng như chưa nhắm mắt nổi.
Anh ấy im lặng giây lát, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi muốn tìm mẹ.”
Quý Nguyên cuống lên, trong lúc hoảng loạn liền theo bản năng ghép bốn từ “nếu, giống cậu, không ngờ, lần đầu tiên” thành một câu.
“Nếu tôi là mẹ cậu thì tốt rồi.”
Kỳ Ngôn Thanh cứng đờ, biểu cảm từng chút từng chút một nứt vỡ.
“Ý cậu là, mặc dù vừa rồi cậu lột áo tôi, nhưng mục đích thực sự của cậu là muốn làm mẹ kế của tôi, đúng không?”
Quý Nguyên hoảng loạn hơn nữa, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Nếu đã đến nước này rồi, vậy thì nói nốt bốn câu đi!
Quý Nguyên cắn răng, tiếp tục ghép câu: “Nếu cậu đồng ý liên hôn với tôi thì tốt quá rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi mở lời với một người, hy vọng cậu sẽ đồng ý.”
“Một người giống cậu như vậy thật hiếm thấy, không ngờ cậu lại có tính khí tốt thế.”
“Cậu sẽ đồng ý kết hôn với tôi chứ?”
Cậu ấy mong chờ nhìn Kỳ Ngôn Thanh.
Kỳ Ngôn Thanh nhắm mắt, hít sâu một hơi.
“Tôi! Không! Đồng! Ý!”
Giọng nói vang dội đến mức có thể xuyên thấu cả chín tầng mây.
Anh ấy đã chịu đủ vở hài kịch này rồi. Anh ấn Quý Nguyên ngồi xuống ghế, sải bước đi về phía nhà vệ sinh. Khi lướt qua bàn ăn, anh tình cờ thấy con gà mở to mắt đến mức kỳ dị, tựa như đang phát sáng.
Anh ấy bỗng cảm thấy bản thân giống hệt con gà kia—chết không nhắm mắt.
Mặc niệm cho nó 0.01 giây, sau đó anh ấy bước đi nhanh hơn nữa.
Nhanh đến mức như thể có một đàn chó săn Siberia đang đuổi theo phía sau.
Còn trong nhà vệ sinh, Ôn Từ vừa mới nín khóc, hết hắt hơi, yếu ớt hỏi hệ thống:
【Bọn họ tiến triển đến đâu rồi?】
Hệ thống nhìn ký chủ đáng thương, trong lòng tràn đầy áy náy. Nó lại làm hỏng chuyện nữa rồi, hu hu hu.
[ Đến đoạn Kỳ Ngôn Thanh phẫn nộ bỏ đi rồi. ]
Ôn Từ cảm thấy linh hồn mình sắp lìa khỏi xác.
Mệt mỏi quá, có cảm giác như một cụ già tám mươi tuổi vác sáu mươi gánh nước, đội nắng ra đầu làng tưới ruộng, tưới xong mới phát hiện đó là ruộng nhà người ta.
Cậu đã tính toán suốt ba ngày, hẳn ba ngày trời, vậy mà bước đầu tiên đã thất bại rồi!
Ôn Từ vô lực đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương với đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy, một cảm giác chua xót dâng trào trong lòng.
Bây giờ cậu rất hợp để đóng phim bi thương, chỉ tiếc là không có sân khấu.
Nhưng, là một diễn viên chuyên nghiệp, Ôn Từ có thể nhập vai bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Cậu tự hóa thân thành Quý Nguyên, vừa nghĩ đến số phận bi thảm của cậu ta—gia đình tan nát, phải vật lộn dưới tay anh trai cùng cha khác mẹ, vất vả lắm mới thích một người, vậy mà còn chưa theo đuổi được…
Lòng Ôn Từ chợt nhói đau.
Không gian trở nên u ám, cậu lặng lẽ nhìn vào gương, bỗng bi thương tột độ hét lên:
“Ngôn Thanh, anh hại A Nguyên thê thảm quá rồi——”
Kỳ Ngôn Thanh vừa tìm được nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hét thảm thiết ấy liền chết sững.
Cái, cái gì vậy?!
Sao lại có người gọi tên anh? Không lẽ là oan hồn đòi mạng?
Anh run rẩy tựa vào tường, hai chân mềm nhũn, không thể nhúc nhích nổi.
Ở bên kia bức tường, Ôn Từ đã hoàn toàn nhập vai, cảm thấy mình chẳng khác nào một phi tần đã hóa điên trong lãnh cung.
Ôn Từ tháo chiếc khăn quàng cổ trắng vừa dùng để trang trí vừa để giữ ấm, vắt lên cánh tay như một dải lụa. Đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói thê lương.
“Phiêu dật tự kinh ~ hồng ~”
“Uyển chuyển tự du ~ long ~”
Ôn Từ vung khăn, nhịp nhàng uyển chuyển theo điệu, từng bước nhẹ nhàng tiến ra khỏi nhà vệ sinh.
“Từ xa trông lại, rạng rỡ như vầng dương mọc—hừng đông ~”
Sau một vòng xoay nhẹ, Ôn Từ bất ngờ ngả người ra sau trong một động tác uốn dẻo.
Rồi cậu nhìn thấy Kỳ Ngôn Thanh và anh nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn không biết từ đâu xuất hiện.
Ôn Từ chết sững.
Kỳ Ngôn Thanh chết lặng.
Anh nhân viên phục vụ chết khiếp.
Những người này rốt cuộc còn định náo loạn trong quán anh ấy bao lâu nữa đây?!
Kỳ Ngôn Thanh cứng ngắc quay sang cậu phục vụ bên cạnh, “Cậu, cậu có thấy người kia không?”
Anh nhân viên phục vụ vốn định trả lời "Có", nhưng đột nhiên nhớ lại lời dặn dò chân thành của cậu trai bị bệnh nan y nọ, lời ra đến miệng lại lập tức chuyển hướng.
“Không, không có đâu ạ, chắc anh bị áp lực quá nên sinh ảo giác rồi.”
Kỳ Ngôn Thanh càng run rẩy, lắp bắp nói: “Một người sống sờ sờ to thế kia, cậu bảo không thấy?”
Anh nhân viên phục vụ nhắm tịt mắt, cắn răng nói dối không chớp mắt: “Không thấy thật mà, đây chẳng phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Lúc này, Ôn Từ cứng đờ dựng thẳng lưng lên, chậm rãi ngoái đầu lại, cất câu hát cuối cùng: “Nhìn gần mà xét, rực rỡ như sen hồng giữa làn sóng biếc...”
Làm người phải có đầu có cuối, cậu nhất định phải diễn xong, đó là tố chất chuyên nghiệp của một diễn viên.
Kỳ Ngôn Thanh sụp đổ.
Anh ấy hét lên một tiếng, rồi lảo đảo chạy thẳng vào nhà hàng.
Ôn Từ giật mình đuổi theo để giải thích, nhưng vướng phải chiếc khăn quàng, đành phải dừng lại tháo ra trước.
Kỳ Ngôn Thanh lăn lộn chạy đến đại sảnh, nhìn thấy Quý Nguyên đang ngồi co ro trong góc trông như đang tự kỷ, bỗng cảm động vô cùng. Anh ấy lao đến ôm chầm lấy Quý Nguyên, khóc ròng ròng: “Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Quý Nguyên bị dọa giật nảy mình. Cậu ấy nhìn Kỳ Ngôn Thanh đang nói năng lộn xộn rồi lại nhìn Ôn Từ vừa thở hổn hển chạy đến sau lưng, chẳng hiểu tình huống thế nào.
Kỳ Ngôn Thanh thấy Ôn Từ xuất hiện thì càng hoảng sợ hơn, lập tức rụt ra sau lưng Quý Nguyên, giọng khô khốc: “Cái, cái người kia, cậu có thấy không?”
Quý Nguyên nhớ đến lời Ôn Từ dặn trước khi vào quán, mím môi, chột dạ nói: “Anh nhìn nhầm rồi, làm gì có ai.”
Kỳ Ngôn Thanh bật khóc. Nước mắt lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ của anh ấy.
Anh ấy sụp đổ gào lên: “Cầu xin cậu, đưa tôi ra ngoài đi! Chỉ cần cậu đưa tôi ra, đừng nói là liên hôn, cậu làm cha tôi cũng được!”
Lời giải thích của Ôn Từ nghẹn lại nơi cuống họng, nghe câu này liền nuốt ngược xuống.
Dù rằng cậu và Quý Nguyên đã lên kế hoạch tác chiến chặt chẽ suốt ba ngày.
Dù rằng... chẳng áp dụng được tí gì.
Nhưng... kết quả lại đạt được một cách bất ngờ.
Ôn Từ cứ thế trơ mắt nhìn Kỳ Ngôn Thanh sợ đến trắng bệch, co rúm sau lưng Quý Nguyên.
【Phải ký hợp đồng chứ, không thì nói suông sao chứng minh đối phương tự nguyện liên hôn với Quý Nguyên đây?】
Ôn Từ lẩm bẩm trong lòng.
Quý Nguyên chậm rãi quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ với Kỳ Ngôn Thanh.
“Được thôi, tôi đưa anh ra ngoài. Nhưng anh phải ký hợp đồng.”
“Ký! Tôi ký! Tôi còn viết giấy cam kết cho cậu nữa cũng được!”
Kỳ Ngôn Thanh sợ đến mức sắp thăng thiên. Giờ đừng nói là liên hôn, nếu Quý Nguyên bắt anh đổi sang họ của đối phương, anh cũng chịu luôn!
Quý Nguyên lấy một tờ thực đơn từ cậu phục vụ, Kỳ Ngôn Thanh vội vàng viết xuống: “Tôi, Kỳ Ngôn Thanh, tự nguyện kết thành phu phu với Quý Nguyên, tài sản sau này chia đôi, tuyệt đối không bạo hành gia đình, tuyệt đối không ngoại tình, nếu vi phạm...”
Kỳ Ngôn Thanh do dự, nên viết lời thề độc gì cho đủ thành khẩn đây.
Ôn Từ đứng bên cạnh bắt đầu sốt ruột, hoạt động gân cốt. Nhìn cây quạt lông ngỗng trên tay đã hết phấn hoa, trong lòng cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Thời tiết này, thích hợp để nhảy “Bốn chú thiên nga nhỏ” đấy.
Ôn Từ luôn là người nói là làm, lập tức bật quạt “phạch” một tiếng, tạo dáng sẵn sàng biểu diễn.
【La đào đào đào tây đào ruai, la đào đào đào tây đào ruai.】
【Đạo mi la sảo mi—】
Ôn Từ nhảy không ngừng nghỉ, như một chú thiên nga bé nhỏ vui vẻ, xoay tròn, nhảy vọt, nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, như điềm báo linh hồn đến đòi mạng.
Kỳ Ngôn Thanh sợ đến tim đập điên cuồng, run rẩy viết tiếp: “Nếu vi phạm, cả đời này tôi sẽ không bao giờ được ăn một con gà thả vườn chính hiệu nữa.”
Viết xong câu này, Kỳ Ngôn Thanh thấy đời mình chẳng còn gì đáng mong đợi nữa.
Anh ấy sẽ phải tuân thủ giao ước này suốt đời, nếu không, anh ấy gánh không nổi hậu quả này.
Con gà thả vườn chính hiệu của tôi ơi!
Sau khi đưa giấy cam kết cho Quý Nguyên, Kỳ Ngôn Thanh khẩn cầu nhìn cậu ấy.
Quý Nguyên hài lòng nhìn bản cam kết, bắt Kỳ Ngôn Thanh ký tên, rồi nhờ anh nhân viên phục vụ lấy máu gà trong bếp, ép anh ấy ấn dấu vân tay lên đó, cuối cùng mới dẫn anh rời khỏi nhà hàng.
Đi bàn chuyện hôn ước.
Trong chớp mắt, nhà hàng chỉ còn lại Ôn Từ và anh nhân viên phục vụ, cùng một bãi chiến trường bừa bộn.
Ôn Từ nuốt nước bọt, nhìn gương mặt anh nhân viên phục vụ giận đến méo mó, lặng lẽ lấy từ túi ra hai nghìn nhân dân tệ.
Nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Anh ơi, đây là tiền bữa ăn hôm nay của bọn tôi , mong anh rộng lượng bỏ qua.”
Anh nhân viên phục vụ lập tức cười rạng rỡ. Hớn hở đi tới, miệng bảo “Không sao không sao, đáng bao nhiêu đâu.”
Nói thì nói vậy nhưng mà thì dứt khoát giật lấy xấp tiền.
Nhưng không kéo ra được.
Ôn Từ tội nghiệp nhìn anh nhân viên phục vụ.
Anh nhân viên phục vụ đáp lại bằng một nụ cười, sau đó không chút nể tình bẻ từng ngón tay của Ôn Từ ra, gom hết tiền bỏ vào túi.
Tiền bay đi mất rồi.
Trời trong gió mát, xanh biếc như tranh.