Trong lúc Ôn Từ lau mồ hôi trán, hệ thống bên cạnh—vốn đang bị loạt thông tin mới làm treo máy—cuối cùng cũng khởi động lại được. Nó tò mò hỏi: [ Ký chủ, khi nào cậu với Kỳ Ngôn Thanh thành một đôi vậy? ]
[ Hèn chi cậu biết Kỳ Ngôn Thanh thích gửi tiền cho người yêu. ]
Giọng nói điện tử lạnh lẽo của hệ thống lúc này lại tràn đầy kính nể.
Ký chủ lợi hại quá đi mất!
Ôn Từ trong lòng hận sắt không thành thép, đáp lại hệ thống: 【Đứa ngốc, đó là kế sách tạm thời của tôi thôi. Trước tiên tỏ ra yếu thế để chiếm lĩnh đỉnh cao đạo đức, rồi mới đưa ra yêu cầu. Chỉ cần là người tốt có chút lương tâm, nhất định sẽ đồng ý.】
Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ, vừa lật xem thông tin của Kỳ Ngôn Thanh, vừa tán gẫu:
【Ký chủ, thực ra Kỳ Ngôn Thanh ngoài miệng thì nói rằng nếu phải cưới một người mình không thích, thà ra ngoài làm trai bao mỗi đêm còn hơn. Nhưng trên thực tế, anh ta lén để dành cho vợ tương lai mấy tỷ tài sản đấy. Anh ta cực kỳ sĩ diện, dù sau này có cưới một người không thích, mỗi tháng cũng sẽ chuyển cho đối phương mười triệu, chỉ để giữ thể diện.】
Hệ thống nhớ lại một đoạn video về Kỳ Ngôn Thanh trong cơ sở dữ liệu, bắt chước giọng điệu của anh ta bằng chất giọng điện tử: 【Hừ, người của Kỳ Ngôn Thanh tôi, cho dù chỉ là một món đồ trang trí, cũng nhất định phải là món trang sức dát vàng, đính ngọc lục bảo.】
Ôn Từ khựng lại khi đang gắp thức ăn, một miếng dưa cải rơi khỏi đôi đũa.
Gì? Bao nhiêu cơ?
Mười triệu á?
Cậu khó khăn nuốt xuống miếng dưa cải mắc nghẹn trong cổ họng: 【Ý của cậu là, mỗi tháng không cần làm gì cũng có thể nhận được mười triệu, kèm theo một ông chồng không bao giờ về nhà đúng không?】
【Đúng vậy.】
Hệ thống nhìn sắc mặt Ôn Từ ngày càng tái nhợt, lại nhớ đến chuyện cậu bảo mình bị bệnh. Nó lập tức lấy chút điểm tích lũy trong kho riêng, thực hiện kiểm tra sức khỏe toàn diện cho ký chủ. Kết quả cho thấy cậu vô cùng khỏe mạnh.
【Ký chủ, cậu mắc bệnh gì vậy? Sao tôi không phát hiện ra cậu có bệnh?】
Ôn Từ chậm rãi nói: 【Bệnh đỏ mắt.】
Cậu cũng muốn tham gia kiểu hoạt động này.
"Xoẹt——"
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc Lamborghini màu tím đỗ trước cửa tiệm GÀ TA HẦM NỒI SẮT.
Cửa xe từ từ nâng lên, một người đàn ông đeo kính râm, mặc bộ vest tím nổi bật với ve áo xếch lên bước xuống. Anh ta nhìn tấm biển hiệu đỏ rực đầy chán ghét, nhét hai tay vào túi, ngạo mạn đi vào trong quán.
Ôn Từ và Quý Nguyên đồng thời chú ý đến người mới đến, lập tức ngồi thẳng dậy, sẵn sàng ứng phó.
Ôn Từ vạch một khoảng trống trong chậu cây phát tài, quan sát người đàn ông đang tìm kiếm Quý Nguyên trong quán.
Cậu kéo tai nghe xuống thấp, thì thầm: “Đồng đội, nhớ bốn từ khóa của tôi: ‘nếu như’, ‘giống cậu’, ‘không ngờ’, ‘lần đầu tiên’.”
Quý Nguyên nhìn người đàn ông trước mặt với bộ trang phục lòe loẹt, căng thẳng nuốt nước bọt, giả vờ vô tình cầm lấy ly nước trước mặt—đây là ám hiệu mà cậu và Ôn Từ đã thống nhất từ trước, khi nghe được ám hiệu thì uống nước để ra hiệu đã nhận lệnh.
“Khụ khụ khụ…”
Quý Nguyên đỏ bừng mặt, vô tình phun hết ngụm nước ra ngoài.
Ai lại đựng giấm trong cốc nước thế này?!
Cậu ấy cứ tưởng đó là Coca-Cola!
Kỳ Ngôn Thanh vừa ngồi xuống, đang định buông lời châm chọc để thị uy với người đàn ông có khuôn mặt ngây thơ, đường nét thanh tú, khí chất xuất sắc và đôi mắt dịu dàng trước mặt, thì đã bị người ta phun một ngụm giấm chua lên mặt.
Hơn nữa, còn là giấm Sơn Tây—cực kỳ chua.
Kỳ Ngôn Thanh im lặng.
Ôn Từ cũng im lặng.
Quý Nguyên thì hoảng sợ đến đờ người.
Kỳ Ngôn Thanh chậm rãi tháo kính râm xuống, lấy ra một chiếc khăn lụa trong túi, thái dương giật giật, cứng ngắc lau sạch nước giấm trên mặt.
Không ai ngờ tới một sự cố như vậy.
Ôn Từ là người phản ứng đầu tiên.
“Mau, xin lỗi người ta đi! Dùng cụm ‘giống cậu’ và ‘lần đầu tiên’. Cậu chỉ cần nói: ‘Giống cậu, một người có tính khí tốt như vậy thật hiếm thấy, đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò với một chàng trai, hơi căng thẳng quá, xin lỗi nhé.’”
Quý Nguyên ở góc bàn cười còn khó coi hơn khóc. Lúc này trong đầu cậu ấy hoàn toàn trống rỗng, môi run run, vô thức lặp lại lời của Ôn Từ: “Giống cậu, một người như vậy thật hiếm thấy, cậu lần đầu tiên không căng thẳng à?”
Ôn Từ chết lặng, không phải, cậu đã nói vậy sao?
“Không không không, cậu phải nói là ‘Không ngờ cậu lại có tính khí tốt như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai như thế’.” Ôn Từ cố gắng hạ thấp giọng, thì thầm nhắc nhở.
Dường như lúc này Quý Nguyên mới phản ứng lại, căng thẳng nắm chặt góc áo, miệng trượt lời: “Cậu không ngờ lại nhanh như vậy, tôi lần đầu tiên gặp một chàng trai thế này.”
Anh phục vụ đang bê đồ ăn đến bàn Kỷ Ngôn vừa nghe thấy câu này, lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
“Không… không sao, hai anh cứ tiếp tục nói chuyện đi…” Nói xong, anh ta cuống quýt chạy thẳng vào bếp.
Quỷ thần ơi, ban ngày ban mặt mà có người lại thảo luận mấy chuyện này công khai như vậy sao?!
Ôn Từ nghe xong, tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tay đặt lên ngực một cách an tĩnh, chuẩn bị… đi đời nhà ma.