Sáng nay, Ôn Từ đã đến phòng tập nhảy từ sớm, định đợi Quý Nguyên đến rồi cùng nhau luyện tập.

Nhìn bó hoa hướng dương trên bàn, Ôn Từ bỗng dưng hứng khởi, lập tức lấy một tờ giấy vẽ từ túi đeo bên người, bắt đầu chuyến hành trình sáng tạo của mình.

[ Ký chủ, cậu còn biết vẽ tranh à? ]

Vì lần trước làm sai chuyện, hệ thống đã bị Ôn Từ lạnh nhạt suốt tám tiếng đồng hồ, giờ đây nó vô cùng mong muốn có một cuộc trò chuyện thân thiện với ký chủ.

【 Đúng vậy. 】Ôn Từ thuận miệng đáp, lúc này tâm trí cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong việc sáng tác.

Hồi mẫu giáo cậu từng lỡ mất cơ hội giành giải nhất vẽ tranh cấp tiểu học, nhưng giờ đã mười năm trôi qua, nhờ ngày ngày không ngừng trau dồi, kỹ năng hội họa của cậu đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Ôn Từ không còn là đứa trẻ năm xưa bỏ lỡ giải thưởng nữa, giờ đây cậu chính là "Niên Hách Lộc Da Vinci Từ".

Vẽ một bông hướng dương? Dễ như trở bàn tay.

Hệ thống cố gắng đào bới kho từ vựng mạng vốn đã không mấy phong phú của mình, sau khi quét dữ liệu đa chiều và phân tích chuyên sâu, nó tán dương với giọng điệu phóng đại:

[ Oa, ký chủ, đây nhất định là phong cách hội họa trừu tượng trong truyền thuyết rồi! ]

Ôn Từ im lặng.

Vì cậu vẽ theo trường phái hiện thực.

Cậu hít sâu một hơi, định lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng tập.

Cậu quay đầu nhìn. Đập vào mắt đầu tiên là đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần công sở màu đen.

Ồ?

Ánh mắt cậu từ từ di chuyển lên trên, vòng eo săn chắc lộ ra mơ hồ dưới lớp áo phông đen, yết hầu trắng nõn khẽ nhấp nhô, khóe môi mím chặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, đôi mắt phượng sắc lạnh ẩn hiện sau mái tóc xanh lam tro.

Người vừa đến chính là Văn Dật Chu, đội trưởng của nhóm nhạc nam H.S.

Nhóm H.S có tiếng là nhóm nhạc flop, nhưng Văn Dật Chu lại là đỉnh lưu, cả nhóm sống nhờ vào một mình anh gánh vác.

Văn Dật Chu ba tuổi học nhảy, sáu tuổi luyện hát, từ nhỏ đã tham gia vô số cuộc thi, nắm trong tay hàng loạt giải thưởng lớn về ca hát và vũ đạo.

Quan trọng nhất là, anh sở hữu một gương mặt đẹp đến mức gây chấn động nhân gian, fan hâm mộ thường gọi nhan sắc của anh là "kỳ tích của thượng đế".

Vì thế, anh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu gương mặt đại diện của nhóm.

Văn Dật Chu nhìn Ôn Từ đang ngây ngẩn, cười lạnh một tiếng.

Hừ, kẻ si tình.

Ôn Từ hoàn hồn, chớp chớp mắt vô tội— Không đúng, ai chọc gì Văn Dật Chu sao? Người này cười lạnh với mình làm gì, dạo gần đây mình có gây chuyện đâu.

[ Ký chủ ký chủ, là Ôn Tử Hưu lại quấy rối anh ta đấy. ]

À, bảo sao.

Ôn Từ bừng tỉnh, lập tức cùng hệ thống vui vẻ chìm vào biển bát quái.

Cậu rất muốn xem lần này Ôn Tử Hưu lại bày trò gì để làm phiền Văn Dật Chu.

Văn Dật Chu định lấy chiếc ba lô để quên trong phòng tập rồi rời đi, nhưng vừa cầm lên liền nghe thấy giọng Ôn Từ cùng một âm thanh điện tử vang lên.

Cái âm thanh điện tử kia còn gọi ai đó là "chủ".

Văn Dật Chu càng thêm thiếu kiên nhẫn, thời đại nào rồi còn chơi S.M chứ.

“Két—”

Cửa phòng lại bị đẩy ra, Ôn Tử Hưu tức giận xông vào, trong cơn giận dữ còn mang theo vài phần ấm ức.

“Dật Chu, tại sao em không chịu chấp nhận tôi.”

Sắc mặt Văn Dật Chu lập tức trầm xuống.

Ôn Từ đang lướt tin hóng hớt cũng khựng lại.

Cái này... cậu vẫn còn đang sống sờ sờ ở đây mà, lại bị lôi vào một phân đoạn ngược luyến tình thâm của nam chính, thế này không hay lắm đâu.

Ôn Từ hơi lúng túng, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.

Nhưng hơn cả lúng túng là phấn khích, hóng dưa tận nơi, tuyệt vời biết bao!

Cậu nhất định phải ẩn nấp thật kỹ, tuyệt đối không thể để Ôn Tử Hưu phát hiện, nếu không đối phương nhất định sẽ cho cậu "sắc thái để nhìn".

“Nếu em không thích tôi thì nói thẳng được không? Đừng treo tôi lơ lửng như vậy.”

Gần như ngay sau khi Ôn Tử Hưu nói xong câu đó, Văn Dật Chu đã buột miệng đáp ngay: “Tôi không thích anh.”

Ôn Tử Hưu nghẹn lời, môi run run nửa ngày, cuối cùng thốt lên: “Tôi không tin em đâu.”

Văn Dật Chu nhìn tên ngốc trước mặt đầy chán ghét, trong đầu đang cân nhắc khả năng đánh ngất đối phương rồi vứt xuống biển cho cá mập ăn mà không bị phát hiện.

Sau ba giây suy nghĩ, anh bác bỏ ý tưởng này.

Dù đây đúng là một phương án táo bạo, nhưng quốc gia có hệ thống pháp luật rất hoàn thiện.

Không đáng để vì một con ruồi mà khiến bản thân gặp rắc rối.

Văn Dật Chu quyết định trực tiếp đối chất với cấp trên của công ty, hôm nay nhất định phải đổi quản lý.

Ôn Từ, người đã theo dõi hai người từ lâu, trợn tròn mắt. Cậu nhìn thông tin hệ thống cung cấp về Ôn Tử Hưu, lại nhìn độ dày của da mặt đối phương.

Cậu biết Ôn Tử Hưu đang theo đuổi Văn Dật Chu, nhưng không ngờ lại theo đuổi theo kiểu này.

【 Ai lại đi theo đuổi người ta bằng cách ngày ba buổi sáng trưa tối chào hỏi, không chi một đồng nào mà cứ bám lấy thế này chứ? 】

【 Đều là người trưởng thành cả rồi, không thể chín chắn hơn chút à? 】

Văn Dật Chu nghe thấy tiếng lẩm bẩm, suýt nữa gật đầu đồng tình, nhưng chợt nhận ra không đúng, anh liếc nhìn Ôn Từ đang thu mình trong góc, rồi lại nhìn Ôn Tử Hưu vẫn đang giả vờ đáng thương.

Lạ thật, sao Ôn Tử Hưu không nghe thấy Ôn Từ chửi cậu ta nhỉ?

Văn Dật Chu cau mày, cảm thấy tình hình ngày càng kỳ quặc.

Anh liếc nhìn Ôn Từ, người đang im lặng nép vào một góc như một cây nấm, rồi lại quay sang Ôn Tử Hưu, kẻ vẫn đang giả vờ đáng thương.

Kỳ lạ thật, Ôn Tử Hưu không nghe thấy Ôn Từ đang chửi mình sao?

Văn Dật Chu nhíu mày, cảm thấy chuyện này ngày càng trở nên kỳ quái.

Thông qua tin tức từ hệ thống, Ôn Từ đã hiểu rõ cách theo đuổi người khác của Ôn Tử Hưu. Ngoài việc từng khiến nguyên chủ rơi vào tình thế khó xử để sau đó xuất hiện như một anh hùng cứu mỹ nhân, thì cậu ta còn sử dụng những câu hỏi nhạt nhẽo như: “Em ăn chưa?”, “Em ngủ chưa?”, “Em đang làm gì thế?”...

Thời đại không ngừng phát triển, nhưng tại sao Ôn Tử Hưu vẫn dùng mấy chiêu trò tán tỉnh từ mười năm trước đến tận bây giờ vậy?

【Cách này mà cũng gọi là theo đuổi người khác sao? Đây chẳng phải là quấy rối trắng trợn à?】

Ôn Từ lẩm bẩm trong lòng: 【Không quan tâm đến cảm nhận của đối phương, suốt ngày chỉ biết thể hiện sự quan tâm rẻ tiền và vô vị của mình. Khi bị từ chối thì lại tự gán mác “liếm cẩu” cho bản thân. Mấy kiểu đàn ông low v~ này đáng bị bắt vì tội quấy rối!】

(“liếm cẩu” là một thuật ngữ mạng, ám chỉ những người si mê, cố gắng theo đuổi ai đó một cách mù quáng, dù bị từ chối nhiều lần.)

【Theo đuổi người khác thì phải chi tiền, phải đầu tư tài nguyên vào chứ! Đã là người trưởng thành rồi, chẳng bỏ ra thứ gì mà lại muốn tay không bắt sói à?】

Cùng lúc đó, Ôn Tử Hưu vẫn đang chìm đắm trong nỗi bi thương: “Dật Chu, em không thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em sao?”

Văn Dật Chu nghe thấy tiếng lòng của Ôn Từ, bỗng nhiên bật cười, nhìn Ôn Tử Hưu rồi nói: “Được thôi, muốn theo đuổi tôi à? Bỏ tiền ra đi.”  

Ôn Tử Hưu vốn còn đang ngây ngất trước nhan sắc khuynh thành của Văn Dật Chu, nghe thấy anh đồng ý thì lập tức vui mừng khôn xiết. Nhưng khi nghe câu tiếp theo, anh ta đứng đơ tại chỗ.  

“Bỏ… bỏ tiền?”  

【Oa, Văn Dật Chu đúng là quá thông minh! Anh ấy biết cách tốt nhất để dọa một người chạy mất là đòi tiền cơ đấy!】  

Ôn Từ phấn khích hét lên trong lòng.  

Hệ thống gật đầu tỏ vẻ lĩnh hội, nhưng ngay sau đó lại nghi hoặc hỏi:  

[Nhưng mà chủ nhân ơi, Ôn Tử Hưu giàu lắm đó. Nếu anh ta thực sự đưa tiền cho Văn Dật Chu thì sao?]  

Ôn Từ đáp đầy ẩn ý:【Thế thì là do đòi chưa đủ nhiều thôi.】  

Văn Dật Chu thấy Ôn Tử Hưu im lặng, lập tức nhíu mày, lạnh giọng:  “Không lẽ anh định theo đuổi tôi mà không tốn xu nào?”  

“Không, không phải… Nhưng sao tự nhiên em lại cần tiền? Em đâu có thiếu tiền mà?” Ôn Tử Hưu ngơ ngác đáp lại.  

“Tôi có thể không cần, nhưng anh không thể không đưa.” Văn Dật Chu chậm rãi nói, “Với lại, dạo này tôi định khởi nghiệp, nên rất thiếu tiền. Trước mắt anh cứ chuyển hai mươi triệu nhân dân tệ đi, tôi định mua ít quỹ đầu tư.”  

Ôn Tử Hưu trợn trừng mắt.  

Hai… hai mươi triệu?  

Anh ta làm gì có nhiều tiền thế!  

Đang vắt óc nghĩ cách kéo dài thời gian, Ôn Tử Hưu đột nhiên nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng. Cậu ta lập tức quay đầu về phía phát ra âm thanh.  

Ôn Từ xấu hổ nhặt lại bình hoa nhựa trên mặt đất. Vừa rồi kích động quá nên cậu vô tình làm đổ bình hoa có cắm hướng dương.  

Hỏng rồi.  

Chắc chắn Ôn Tử Hưu sẽ không để yên cho cậu mất. Huhu.  

Nhưng ngay lúc này, Ôn Tử Hưu chợt nghĩ ra cách chuyển hướng sự chú ý. Anh ta nhìn Ôn Từ, tức giận nói: “Ôn Từ, tôi còn đang muốn hỏi cậu đây! Chuyện cậu tham gia show thực tế cấp S, sao lại không báo với tôi? Cậu có còn coi tôi là quản lý của cậu nữa không?”  

Ôn Từ gãi đầu khó hiểu, “Hả? Trước đó khi gọi điện, anh bảo em muốn nói gì anh cũng biết hết mà?”  

Ôn Tử Hưu nghẹn lời, tức đến đỏ bừng mặt.  

“Cậu là một kẻ hát dở nhảy tệ, đi tham gia show âm nhạc làm gì?”  

“Làm trò tiêu khiển cho người ta xem thôi.” Ôn Từ hờ hững đáp.  

Thì sao chứ? Nếu có thể mang lại tiếng cười cho khán giả, với cậu mà nói cũng là một niềm vinh hạnh.  

“Cậu!”  

Văn Dật Chu lười biếng tựa vào tường, nhìn màn đối đáp giữa hai người, rồi chợt cất tiếng…

"Chương trình gì? Tôi cũng muốn tham gia. Người khác có, tôi cũng phải có."  

Ôn Tử Hưu sững sờ. Một chương trình cấp S đâu phải Văn Dật Chu muốn tham gia là được. Dù anh có là đỉnh lưu đi nữa thì làng giải trí vẫn còn đầy đỉnh lưu khác, chẳng thiếu gì anh.  

“Dật Chu, sao tự dưng em lại muốn tham gia chương trình đó? Ở đó toàn tiền bối, vừa khổ vừa mệt, chưa chắc đã có thể nổi bật. Em suy nghĩ lại đi.”  

【Vì anh ấy thật sự muốn tiến bộ.】

Ôn Từ thầm đáp trong lòng, sau đó nhanh chóng xách ba lô lên chuồn mất. Vừa rồi Quý Nguyên nhắn tin bảo hôm nay không đến công ty, vậy thì cậu cũng khỏi cần đi, hí hí.  

Văn Dật Chu lạnh lùng nhìn bóng lưng Ôn Từ chạy trốn, sau đó lại dời ánh mắt sang Ôn Tử Hưu, bình thản nói: “Còn vì gì nữa? Vì tôi muốn tiến bộ.”  

“Còn nữa, muốn theo đuổi người ta thì phải thể hiện thành ý ra. Tôi ở làng giải trí đủ lâu rồi, bây giờ muốn dấn thân vào giới nghệ thuật.”  

Văn Dật Chu tiện tay cầm bức tranh Ôn Từ vừa vẽ, ném thẳng vào ngực Ôn Tử Hưu.  

“Tôi muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nghệ danh sẽ là ‘Hướng Dương Tuyệt Vọng’. Đây là tác phẩm bộc phát cảm hứng của tôi ngày hôm nay. Không bán được hai mươi triệu tệ thì đừng tìm tôi.”  

Ôn Tử Hưu gỡ bức tranh bị ném lên mặt xuống, nhìn bức vẽ trước mắt mà sững sờ.  

“Cái này là cái gì?”  

Văn Dật Chu lúc này mới nhìn kỹ bức tranh. Nhưng dù nhìn thế nào, anh vẫn không nhận ra nó là gì.  

Anh đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng đáp: “Tôi đang tôn vinh Van Gogh. Anh không hiểu thì thôi, tôi không rảnh nói chuyện với kẻ không có tế bào nghệ thuật.”  

Thế là Văn Dật Chu được tận hưởng chút yên bình ngắn ngủi.  

Nhưng những ngày tháng tốt đẹp của anh nhanh chóng chấm dứt.  

Bởi vì Ôn Tử Hưu thực sự đã chốt hợp đồng, hơn nữa còn mặt lạnh đưa cả ba người bọn họ đến phim trường ghi hình chương trình 《Chúng ta yêu ca múa - Mùa 2》. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play