Ánh nắng xuyên qua những tán cây bên đường, rải xuống mặt phố những vệt sáng lốm đốm. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa hoè thoang thoảng.
Quý Nguyên ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu bên trên cửa hàng—nền đỏ tươi, chữ Hán phồn thể màu đen in đậm theo phong cách thư pháp. Cậu cứng đờ quay sang nhìn Ôn Từ, người đang lấp lánh mắt đầy mong chờ.
“A Từ... Hẹn người ở đây, có ổn không đấy?”
Nghe thấy giọng điệu dò hỏi của Quý Nguyên, Ôn Từ tự tin đáp: “Không sao đâu, tin tôi đi. Đối phương nhất định sẽ thích nơi này.”
Từ lúc Quý Nguyên nói với cậu rằng “bạn tôi” tức là chính cậu, hơn nữa đối tượng hẹn gặp lại là Kỳ Ngôn Thanh, Ôn Từ và hệ thống đã dành hẳn ba ngày để thu thập thông tin về anh ấy.
Dựa trên những đặc điểm như “ăn cơm phải kêu lách cách”, “mỗi bữa đều phải có rau xanh”, “thích mang dép xỏ ngón”, “bữa ăn không có gà thì không phải bữa ăn”, Ôn Từ phân tích ra rằng Kỳ Ngôn Thanh chính là một công tử thế gia của vùng Quảng Đông.
Thế nên, nhà hàng này chắc chắn sẽ trúng gu của anh ta!
Quý Nguyên nhìn chằm chằm vào năm chữ to tướng “GÀ TA HẦM NỒI SẮT” sáng loáng, im lặng một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Ôn Từ. Dù sao thì trông A Từ có vẻ rất hiểu biết mà.
Cậu ấy vén rèm bước vào trước, Ôn Từ theo sát ngay phía sau.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người thì niềm nở chào đón: “Chào hai anh giai, hai anh ăn gì ấy nhỉ?”
Ôi chao, là một anh chàng Đông Bắc à!
Ôn Từ cũng hào hứng đáp lại: “Cho hai phần gà ta hầm nồi sắt, một phần lớn, một phần nhỏ. Cả hai đều thêm bánh hấp viền nồi. Gà phải có mào tươi sáng, lông mượt, thịt ức từ hai đến ba cân, chân có vết chai—đây mới là gà thả vườn chính gốc. Tốt nhất là dưới ba tháng tuổi, thịt mềm không bở, hầm lên là vừa ngon.”
Quý Nguyên và nhân viên phục vụ đều bị màn gọi món liên hoàn này làm cho á khẩu.
Anh nhân viên hoàn hồn, hào hứng đập đùi: “Ôi chà! Cao thủ! Anh giai chờ một lát nhé, tôi vào bếp mang vài món ăn kèm ra, đến lúc đó anh phải nếm thử thật kỹ đấy!”
“Cảm ơn, cảm ơn, tôi nhất định sẽ nghiêm túc đánh giá.”
Ôn Từ tiễn anh nhân viên rời đi, sau đó ấn Quý Nguyên—người còn đang ngây ra—ngồi xuống bàn số 1, còn cậu thì chạy thẳng tới bàn số 18, cách xa bàn số 1 nhất.
Mỗi bàn trong nhà hàng đều được ngăn cách bằng những vách gỗ thấp, tuy không tạo được không gian riêng tư thực sự, nhưng vẫn mang lại chút cảm giác yên tâm.
Bàn số 1 nằm ở góc trên bên trái, còn bàn số 18 ở góc dưới bên phải, tạo thành một đường chéo hoàn hảo.
Ôn Từ kéo chậu cây xanh bên cạnh đến gần chỗ mình ngồi, xác nhận rằng có thể quan sát bàn số 1 qua các kẽ lá mà không bị phát hiện. Sau đó, cậu đeo tai nghe Bluetooth, cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh. Khi chắc chắn không có gì bất thường, cậu hạ giọng nói: “Alo, 001, nhận được không?”
“Nghe rõ, nghe rõ.”
Hai người xuyên qua kẽ lá, sắc bén chạm mắt nhau. Ôn Từ liếc đồng hồ—15 giờ 30.
Quân địch còn 10 phút nữa sẽ đến chiến trường.
Ngay lúc đó, anh nhân viên vén rèm bước vào, trên tay bưng tám đĩa đồ ăn kèm. Nhìn quanh căn phòng trống trơn, anh ta ngơ ngác.
Hai vị khách lớn của anh ta đâu rồi?
Anh ấy cảm thấy có người kéo vạt áo mình. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cánh tay vươn ra từ đám cây xanh, đang níu lấy mép áo anh.
Cứng ngắc ngẩng đầu lên, anh ấy định nhắm mắt hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“Suỵt, tôi ở đây.”
Giọng Ôn Từ vang lên kịp thời, chặn đứng tiếng thét thất thanh của anh ấy.
Anh nhân viên run rẩy đặt đĩa thức ăn lên bàn, lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng hỏi: “Anh... anh giai à, sao lại trốn ở đây thế? Bạn anh đâu?”
Đúng lúc đó, tấm rèm cửa lại bị vén lên.
Có người bước vào.
Ôn Từ giật mạnh anh nhân viên ngồi xuống ghế, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa. Xác nhận đó không phải Kỳ Ngôn Thanh, chỉ là một thực khách nhìn quanh không thấy ai rồi bỏ đi, cậu mới nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng anh nhân viên vừa phải trải qua hai phen giật mình liên tiếp, giờ đang ôm tim trong tư thế “Tây Thi ôm ngực”, vỗ về trái tim bé nhỏ non nớt của mình.
Anh ấy tròn mắt nhìn Ôn Từ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Người này có phải gián điệp do đối thủ phái đến phá quán anh ấy không?
Ôn Từ hạ giọng, nghiêm túc nói. Hai người ngồi trong góc khuất, không gian nhỏ bé bị vách ngăn bao quanh càng khiến anh nhân viên thêm phần sợ hãi.
“Anh có biết không? Tôi từng có một người yêu rất tốt với tôi, cũng có một người bạn rất tốt với tôi.”
Anh nhân viên cứng đờ nuốt nước bọt, lặng lẽ nghe tiếp.
“Nhưng rồi một ngày, tôi phát hiện mình mắc bệnh. Biết mình mệnh bạc, tôi không nỡ rời xa cả người yêu lẫn bạn mình, thế nên tôi đã nghĩ ra một cách.”
Giọng Ôn Từ dần trở nên buồn bã, đôi mắt ánh lên vẻ đau thương, cả người như thể một viên pha lê mong manh sắp vỡ vụn.
Anh nhân viên nhìn cảnh này, lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi.
Chết tiệt! Sao anh ấy có thể dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về một chàng trai vô tội đáng thương như thế này chứ?
Anh ấy đúng là đồ tồi!
Anh nhân viên hối lỗi đến mức muốn tự vả hai cái thật đau.
Nhìn thấy sự áy náy trên mặt anh ấy, Ôn Từ chân thành nhìn anh ấy, khẽ nói: “Anh có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không?”
“Tôi giúp, tôi giúp!”
Anh nhân viên ngay lập tức rưng rưng nước mắt. Người này thật tốt, còn cho anh ấy cơ hội chuộc lỗi nữa!
Ôn Từ lập tức thu lại vẻ u buồn, ghé sát anh nhân viên, chậm rãi nói: “Tôi muốn ‘chuyển nhượng’ người yêu của mình cho bạn tôi, nên đặc biệt sắp xếp một buổi gặp mặt để họ trò chuyện với nhau.”
Thấy anh nhân viên sững sờ trợn tròn mắt, cậu tiếp tục: “Nhưng bạn trai tôi hiện tại vẫn chưa biết tôi bị bệnh, tôi sợ anh ấy lo lắng nên không muốn xuất hiện trước mặt anh ấy. Mà bạn tôi lại khá nhút nhát, tôi lo anh ấy không nắm bắt được cơ hội, nên tôi quyết định giám sát cuộc gặp này.”
“Vì thế, anh có thể giả vờ như chưa từng nhìn thấy tôi không?”
Sự hối lỗi trên mặt anh nhân viên đã biến mất, chỉ còn lại nỗi bàng hoàng và hoang mang.
Anh ấy có đang mơ không?
Cái thứ ngôn ngữ kỳ lạ này là gì vậy? Chuyển nhượng bạn trai cho bạn thân nam của mình?
Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ cuộc sống của anh ấy, Ôn Từ bổ sung: “Bạn trai tôi thực sự rất tốt, ngày nào cũng không về nhà, chỉ lo gửi tiền cho tôi, mà gửi không ít đâu nhé. Người đàn ông tốt thế này, bỏ lỡ rồi thì biết tìm đâu ra nữa, anh nói có phải không?”
“Chuyện... chuyện đó thì đúng.” Anh nhân viên lắp bắp đáp.
Mà nghĩ kỹ lại, đúng thật! Nếu có người ngày nào cũng không về nhà nhưng vẫn không quên gửi tiền cho anh ấy, thì anh ấy còn mở nhà hàng làm gì nữa? Dẹp quán đi hưởng thụ còn hơn!
Anh nhân viên mơ màng gật đầu, đồng ý giúp Ôn Từ.
Kiểu hoạt động thế này còn có nữa không? Anh ấy cũng muốn tham gia!