Nhớ lại chuyện trước đó mình còn thấy thương cảm cho Quý Nguyên, Ôn Từ bỗng cảm thấy mình đúng là một chú hề. Người cần được thương xót phải là cậu mới đúng!
Ôn Từ lập tức thấy có chút mệt mỏi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, yếu ớt từ chối: “Thôi, không cần đâu, A Nguyên, đây là việc một công dân gương mẫu nên làm mà.”
“Không không không, cậu nhất định phải nhận lấy! Không thì tối nay tôi sẽ không ngủ yên đâu.”
Quý Nguyên nhìn Ôn Từ đầy chân thành. Sau một hồi giằng co, cuối cùng Ôn Từ vẫn không nhận món quà quá lớn này.
Nhìn thấy vẻ mặt có phần thất vọng của Quý Nguyên, Ôn Từ cảm thấy có chút cay đắng. Đúng là bánh từ trên trời rơi xuống thì ngon thật, nhưng nếu cứ vô duyên vô cớ nhận lấy một cái bánh to như vậy, thì lương tâm cậu sẽ rất cắn rứt.
Quý Nguyên cau mày suy nghĩ, chợt nhớ lại hành động trước đó của Ôn Từ, bỗng nảy ra một ý tưởng. Cậu ấy lập tức nắm chặt tay cậu đầy kích động: “A Từ, thực ra tôi có nỗi khổ riêng. Ai cũng nghĩ tôi là con nuôi nhà họ Lâm, cuộc sống sung sướng. Nhưng chỉ có tôi biết, căn nhà mà cha dượng dùng để thể hiện tình thương này, tôi chẳng dám bước vào nửa bước. Nếu không, Lâm Qua lại lấy cớ này để công kích tôi.”
Nói đến đây, khóe mắt Quý Nguyên chợt long lanh một giọt lệ. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại mạnh mẽ nhìn về phía Ôn Từ: “A Từ, tôi có thể bán rẻ căn nhà này cho cậu không? Như vậy căn nhà cũng có một nơi tốt để thuộc về, còn tôi cũng kiếm được chút tiền sinh hoạt. Cậu biết đấy, trẻ con nhà nghèo phải sớm lo toan, tôi còn phải nuôi em gái nữa. Tôi thật sự không còn cách nào khác…”
Ôn Từ bị màn bộc bạch bất ngờ của cậu ấy làm cho hoảng hốt, lập tức ấp úng trấn an: “Được được, không thành vấn đề, nỗi đau của cậu tôi cũng đau lòng thay, tôi sẽ giúp cậu giải quyết!”
Chết tiệt, cậu không chịu nổi khi thấy mỹ nhân rơi nước mắt.
Thế là, Ôn Từ đã có được căn nhà đầu tiên trong đời mình.
Kiếp trước, dù là diễn viên nhưng cậu luôn bị công ty bóc lột, lương hàng tháng chưa đến hai nghìn. Ở thành phố B, ngay cả mua một cái nhà vệ sinh cũng không đủ.
Kiếp này, đúng là họa trung hữu phúc. Làm việc tốt mà cũng có thể thu hoạch nhiều đến vậy.
Chắc đây là phúc báo từ việc cậu ăn chay niệm Phật ở kiếp trước nhỉ?
“Tinh—”
Tiếng thông báo quen thuộc từ điện thoại vang lên. Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ôn Từ đã đồng ý, thật sự không biết phải tiếp tục diễn thế nào nữa.
Cậu ấy cầm điện thoại lên xem. “Có lẽ em cũng từng tiếc nuối” đã thêm cậu làm bạn bè.
Mắt của Quý Nguyên sáng lên, cậu vốn định nhắn tin trực tiếp cho Kỳ Ngôn Thanh và hẹn anh ra ngoài, nhưng nghĩ lại, làm vậy có vẻ hơi đường đột. Nhỡ đâu đối phương hiểu lầm cậu là kẻ lừa đảo thì sao?
Bên cạnh, Ôn Từ – người vừa nhận được món quà trời ban – thấy Quý Nguyên, người đã từ đồng đội thăng cấp thành “trưởng nữ” của mình, đang nhíu mày đầy phiền muộn, lập tức tiến lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Là bạn tôi. Cậu ấy muốn hẹn người mình thích ra ngoài, nhưng không biết mở lời thế nào.”
Quý Nguyên hơi xấu hổ khi nói ra điều này, cậu không muốn để Ôn Từ nghĩ mình là một kẻ đào hoa. Nhưng việc gả thay cho em gái đã đến sát nút, nếu hôm nay chưa giải quyết xong, cậu vẫn sẽ còn bị kiềm chế.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Quý Nguyên, Ôn Từ vô cùng kinh ngạc. Ai cũng biết rằng, “bạn tôi” tức là chính mình. Dù gì thì cũng phải “cắt cái cũ đi để tìm cái mới, cái mới sẽ ngoan hơn”, nhưng tốc độ có mới của Quý Nguyên cũng nhanh quá rồi đấy!
Nhưng bạn tốt làm gì cũng đúng cả!
Ôn Từ giả vờ tin tưởng lời giải thích của Quý Nguyên, vỗ vỗ vai cậu như một sự an ủi.
Hệ thống, vốn im lặng bấy lâu, ngay khi nghe thấy từ “theo đuổi”, lập tức dựng thẳng đôi tai điện tử lên.
Là một hệ thống rất mê hóng chuyện, trong lòng nó cũng có một ước mơ đẹp đẽ – mong muốn có được một tình yêu mạng đầy chân thành… với một hệ thống khác.
Nhận ra đây là cơ hội để tích lũy kiến thức lý thuyết cho chuyện tình cảm sau này của mình, hệ thống cố nén kích động, giả vờ hỏi một cách tình cờ:
【Ký chủ ơi, làm sao để hẹn người mình thích ra ngoài vậy?】
Ôn Từ nghe vậy thì trầm mặc.
Cậu cứng đờ nuốt một ngụm nước bọt. Đối mặt với câu hỏi chân thành của hệ thống, cậu vắt óc suy nghĩ làm sao để trả lời thật khéo léo, khiến bản thân trông có vẻ rất am hiểu chuyện này.
Bỗng nhớ lại những kỹ thuật theo đuổi người khác mà mình từng đọc, mắt Ôn Từ sáng lên, hào hứng trả lời hệ thống:
【Khi nhắn tin với người ta, bước đầu tiên là dùng cách xưng hô thân mật để kéo gần khoảng cách. Bước hai, nói về những người mà cả hai đều quen để tạo sự gắn kết. Bước ba, dựa vào bài đăng trên mạng xã hội của đối phương để đoán sở thích và cùng bàn luận về chúng. Bước cuối cùng, thuận theo tự nhiên mà rủ họ ra ngoài.】
Nghe thấy chuỗi phân tích mạch lạc, rõ ràng, từng bước hợp lý này, hệ thống không khỏi khâm phục.
Ký chủ hiểu chuyện như vậy, chắc chắn kinh nghiệm tình trường phải rất phong phú!
Nó nhất định phải học hỏi thêm từ ký chủ mới được.
Quý Nguyên cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy Ôn Từ biết rất nhiều. Sau đó, cậu lấy ra quyển sổ tay mang theo bên mình, cẩn thận ghi lại từng câu từng chữ mà Ôn Từ vừa nói.
Hệ thống lại chân thành hỏi tiếp:【Ký chủ, có thể lấy ví dụ thực tế không? Lý thuyết thì tôi hiểu rồi, nhưng thực hành thì vẫn chưa rõ lắm.】
Ôn Từ vuốt cằm, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.
【Có thể nhắn thế này】
【Bạn học cũ ơi, dạo này cậu thế nào?】
Quý Nguyên cầm điện thoại, gõ từng chữ một:
Nguyên đến thích cậu nè: Bạn học cũ ơi, dạo này cậu thế nào?
Có lẽ em cũng sẽ hối tiếc: ? Ai là bạn học cũ của cậu? Cậu là ai?
Buổi học của thầy giáo Ôn vẫn chưa kết thúc, cậu tiếp tục hướng dẫn:
【Sau đó hỏi người ta “Cậu có tin tức gì về cái người đó không?”】
【Cái người đó là ai?】 Hệ thống khó hiểu hỏi lại. Nhìn vào ghi chép trong sổ, nó cảm thấy câu này không giống với những gì Ôn Từ nói trước đó.
【Trời ơi, cậu sao mà không linh hoạt vậy! Đây chỉ là một ví dụ thôi, “cái người đó” chính là người mà cả hai đều quen biết ấy.】
Quý Nguyên nghe vậy, âm thầm xóa dòng chữ “Cậu có tin gì về cái người đó không?” trên bàn phím, trầm tư một lúc rồi viết lại:
Nguyên đến thích cậu nè: Cậu có tin gì về anh tôi, Lâm Qua không?
Đúng rồi, người mà cậu và Kỳ Ngôn Thanh cùng quen biết chính là Lâm Qua! Dù không thân thì chắc cũng từng nghe qua tên nhau… phải không?
Cầm điện thoại trong tay, Quý Nguyên vô cùng nghiêm túc chờ chỉ dẫn tiếp theo của thầy giáo Ôn.
Có lẽ em cũng sẽ hối tiếc: ? Cậu đi hỏi một người ngoài như tôi tin tức về anh trai cậu?
Bên kia màn hình, Kỳ Ngôn Thanh hoàn toàn ngỡ ngàng. Nhà họ Kỳ và nhà họ Lâm vốn có quan hệ cạnh tranh trên thương trường, ít nhất cũng là đối thủ của nhau. Thế mà em trai của Lâm Qua lại chạy đến hỏi tin tức của anh mình sao?
【Sau đó thì hỏi tiếp, “Cậu cũng thích XX à?” Ở đây XX có thể thay đổi, ví dụ đối phương đăng ảnh mèo con, cậu có thể nhắn “Wow, cậu và mèo con đều dễ thương ghê.” Nếu họ đăng ảnh đồ ăn, thì hỏi “Cậu cũng thích ẩm thực à?”...】
Là một thiên tài toán học có thể đạt 145 trên 150 điểm, Quý Nguyên lập tức hiểu ngay bí kíp “bốn bước thả thính” của Ôn Từ.
Cậu ấy bỏ qua câu hỏi của đối phương, tiếp tục làm theo hướng dẫn.
Mở trang cá nhân của Kỳ Ngôn Thanh ra, bài đăng mới nhất là: “Liên hôn thương mại? Chó cũng không thèm.”
Cậu ấy lập tức nắm bắt hai từ khóa quan trọng: “liên hôn” và “chó”.
Gật đầu đầy thông suốt, Quý Nguyên tự tin mở lại cửa sổ chat.
Nguyên đến thích cậu nè: Chào cậu, cậu cũng thích liên hôn thương mại à? Cậu đáng yêu như một chú chó vậy đó.
Có lẽ em cũng sẽ hối tiếc: ? Đưa địa chỉ đây, ra ngoài gặp mặt luôn đi.
Tuyệt vời, hẹn được rồi!
Quý Nguyên phấn khích chạy đến ôm chầm lấy Ôn Từ: “A Từ, hôm nào đi gặp bạn với tôi nhé?”