Quý Nguyên bật cười thành tiếng. Nghĩ đến việc Ôn Tử Hưu vô tình bị Ôn Từ lừa mất một triệu, cậu liền cảm thấy vô cùng hả hê.  

Dù sao thì, trong nhóm có năm người, ai cũng có thể thấy rõ tình cảm của Ôn Từ dành cho Ôn Tử Hưu. Ôn Tử Hưu dĩ nhiên cũng biết rõ điều đó, nhưng không những lợi dụng tình cảm ấy để thao túng Ôn Từ, bắt cậu làm những chuyện gây mất đoàn kết và phá hoại tiền đồ của chính mình, mà còn đối xử với cậu vô cùng tệ bạc.  

Không ít lần Quý Nguyên bắt gặp Ôn Tử Hưu tức giận quát mắng Ôn Từ, sau đó cậu lại lén lút trốn đi khóc một mình.  

Nghĩ đến đây, gương mặt tuấn tú của Quý Nguyên thoáng hiện lên sự tức giận.  

Không sao, từ giờ Ôn Từ sẽ do cậu ấy bảo vệ!  

Trong khi đó, Ôn Từ lại đang chăm chú nhìn số dư tài khoản đã tăng lên đáng kể của mình.  

Cậu quyết định, bữa tối nay—cà chua xào trứng—sẽ cho thêm nhiều trứng hơn!  

“Bíp—”  

Tiếng thông báo điện thoại vang lên, Quý Nguyên mở ra, bỏ qua hàng trăm tin nhắn của Lâm Qua, trực tiếp kéo xuống đoạn chat với “AAA Bách Tri Thông Tiểu Thành.”  

AAA Bách Tri Thông Tiểu Thành: Anh Quý Nguyên, em đã lấy được liên lạc của Kỳ Ngôn Thanh rồi.  

AAA Bách Tri Thông Tiểu Thành: Đề cử danh thiếp 【Có lẽ em cũng sẽ hối tiếc】  

AAA Bách Tri Thông Tiểu Thành: Nhưng mà sao anh lại muốn tìm anh ta vậy?  

Sau khi gửi yêu cầu kết bạn, Quý Nguyên lấp lửng trả lời.  

Nguyên đến thích cậu nè: Có chút chuyện quan trọng, cảm ơn nhé Tiểu Thành.  

Chuyện giúp em gái đi cưới thay, chẳng lẽ không phải là chuyện quan trọng sao?  

Xong xuôi, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng không biết nên nói gì khi kết bạn với Kỳ Ngôn Thanh.  

Nhìn Ôn Từ vẫn còn đang đếm đi đếm lại số dư tài khoản, Quý Nguyên chợt nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn cậu.  

Bây giờ nên cảm ơn Ôn Từ như thế nào đây?  

Cậu ấy nhìn số tiền tiết kiệm trong điện thoại cùng với mấy bất động sản cha dượng để lại, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng…

Ôn Từ, sau khi hoàn toàn xác nhận rằng mình đã trở nên giàu có chỉ sau một đêm, cuối cùng cũng luyến tiếc đặt điện thoại xuống.

Nhận ra phần tóc mái trước trán hơi dài, cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh trong phòng tập nhảy. Khi nhìn vào gương, Ôn Từ thoáng ngây người, rồi ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Tuyệt quá!

Khuôn mặt của thân thể này lại giống hệt cậu! Có lẽ do thường xuyên bị Ôn Tử Hưu bóc lột nên sắc mặt của nguyên chủ có chút tiều tụy, kết hợp với phần tóc mái dài khiến cậu ta trông có phần u buồn.

Ôn Từ yêu cầu hệ thống chụp cho mình một bức ảnh từ góc bốn mươi lăm độ. Chỉ nghe một tiếng "tách", một bức ảnh mang đậm chất nghệ thuật với phong cách u sầu đã ra đời.

Ôn Từ sung sướng lưu lại tấm ảnh, tiện tay lấy cây kéo đặt bên cạnh, vén mái lên rồi cắt thẳng một đường.

Quý Nguyên, người vừa bước vào, bị dọa đến giật mình.

Ai cũng biết rằng cắt tóc là một trong những trò cá cược hợp pháp duy nhất hiện nay. Nếu thắng, thì thay đổi diện mạo. Nếu thua, thì mất mặt trong suốt mấy tháng.

Nhưng Ôn Từ đã ra tay, tên đã lên dây sao có thể rút lại. Quý Nguyên đứng yên tại chỗ, dự định lát nữa bất kể kết quả ra sao cũng sẽ nhắm mắt mà khen đẹp.

Dưới đôi tay thon dài không ngừng chuyển động, từng lọn tóc rơi xuống như cánh hoa liễu. Chỉ trong chớp mắt, Ôn Từ đã hoàn thành tác phẩm.

Cậu thổi nhẹ lọn tóc dính trên mũi, nhìn vào gương và nở một nụ cười rạng rỡ.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một chàng trai mặc áo hoodie xanh nhạt, mái tóc đen tuyền dày dặn, phần mái đã được cắt ngắn, để lộ khuôn mặt tinh tế thanh tú. Nói ra thì, kỹ thuật này là cậu học được khi đi đóng vai quần chúng trong đoàn phim. Hồi đó, cậu đóng vai một thợ cắt tóc Tony. Để diễn cho đạt, cậu đã lượn quanh không biết bao nhiêu tiệm cắt tóc trong thành phố, lén học hỏi suốt mấy tháng, chỉ để diễn thật sống động một nhân vật chỉ xuất hiện vỏn vẹn một giây.

Có lẽ sau này nếu không làm nghệ sĩ nữa, cậu có thể đi làm thợ cắt tóc. Ôn Từ nghĩ lạc quan, biết thêm một nghề là có thêm một con đường mà.

Phát hiện có người đứng phía sau, Ôn Từ quay đầu lại, thấy Quý Nguyên đang đơ người tại chỗ, liền nhướn mày: “Thế nào? Kiểu tóc mới của tôi, đẹp chứ?”

“Đẹp... đẹp lắm.” Quý Nguyên bị vẻ đẹp của Ôn Từ làm cho á khẩu.

Chẳng lẽ trước giờ là do cậu ấy không để ý đến Ôn Từ sao? Sao bây giờ mới phát hiện ra cậu đẹp đến vậy?

Sau khi cắt tóc, đôi mắt đen láy của Ôn Từ trở nên linh động hơn, tựa như có những vì sao lấp lánh trong ánh nhìn. Mỗi lần cậu nhìn người khác, đôi mắt ấy lại sáng rực, trông hệt như một chú nai con vậy.

Quý Nguyên ngẩn ngơ nghĩ ngợi.

Trước kia, Ôn Từ cũng đẹp, nhưng lại là một con rối phủ đầy bụi, chẳng mấy ai chú ý đến. Còn bây giờ, cậu tựa như đã được thổi vào một linh hồn mới.

Tràn đầy sức sống.

Ôn Từ vui vẻ cảm ơn lời khen của Quý Nguyên. Thấy cậu ấy vẫn đứng bất động, cậu gãi đầu khó hiểu: “A Nguyên, cậu tìm tôi có chuyện gì à?”

Nhìn thấy vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc của Quý Nguyên, Ôn Từ bất giác lùi lại vài bước. Sao tự dưng lại có bầu không khí đáng sợ thế này?

Lẽ nào kiếp trước của cậu từng đào mộ tổ tiên nhà Quý Nguyên, và cậu ấy mới phát hiện ra hôm nay?

Hay là cậu đã cướp mất người yêu của Quý Nguyên?

Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Ôn Từ, trí tưởng tượng bắt đầu bay xa.

“A Từ, cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có gì hay để báo đáp cả, vậy nên tôi tặng cậu một căn nhà nhé?”

“Tiền thì cậu cũng không thiếu, mà tôi cũng chẳng có nhiều tiền mặt. Cậu cũng có tài nguyên rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, hình như cậu chỉ thiếu một căn nhà thôi…”

Quý Nguyên vẫn tiếp tục lảm nhảm, còn Ôn Từ thì sững sờ.

Khoan đã… Cậu vừa nghe thấy gì cơ?

Nhà?

Những người giàu có đều cảm ơn người khác theo cách này sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play