Quý Nguyên lại chỉ về phía Ôn Từ: "Tôi muốn dẫn đồng đội của tôi cùng đi."
Lâm Qua có chút không thể tin được, từ khi nào Quý Nguyên lại leo lên mặt như vậy.
"Đưa cậu vào đã rất vất vả rồi, còn muốn cậu ta đi cùng? Quý Nguyên, cậu đừng quá đáng!"
"Xin lỗi Tổng giám đốc Lâm, tôi mắc chwsg sợ xã hội, nhất định phải đi cùng bạn thân của tôi, không thì, tin tức đầu trang..." Quý Nguyên kéo dài giọng, không tự nhiên nói, đây là lần đầu tiên cậu ấy đe dọa một người như vậy, tuy việc này rất tốt, nhưng cậu ấy không hiểu sao trong lòng có cảm giác sảng khoái.
"Được." Lâm Qua u ám nhìn Quý Nguyên, có chút không hiểu nổi, chàng trai trước kia sẵn sàng nấu cháo trắng cho anh ta, sao trong chốc lát lại trở nên xa lạ thế này.
Hóa ra Quý Nguyên ham tiền đến thế sao?
Lâm Qua tràn ngập thất vọng không nói nên lời, rồi căm tức liếc nhìn hai người một cái, hơi lảo đảo bước ra ngoài.
Kết quả kéo cửa phòng tập nhảy hình như bị kẹt, Lâm Qua nửa ngày không kéo được, cảm thấy mình lại mất mặt một lần khiến Lâm Qua nổi giận xấu hổ, đột nhiên dùng sức, cửa thì được mở ra, nhưng lực quá mạnh, cả người anh ta bị quán tính của cửa kính hất văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, giày cũng bay ra ngoài.
"Xì... đệt."
Tiếng kêu đau đớn của Lâm Qua vang lên từ hành lang, Ôn Từ nhìn thấy bóng đen từ trên trời rơi xuống thẳng về phía Quý Nguyên, đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ hệ thống, cậu vội vàng kéo Quý Nguyên lại, nhân tiện lén đập lên vai Quý Nguyên một cái.
"Bộp." Tiếng một vật gì đó rơi xuống đất vang lên.
Ôn Từ và Quý Nguyên ngớ ngẩn nhìn chiếc giày da size 43 rơi trước mặt.
"Các cậu đợi đấy, tôi nhất định sẽ quay lại."
Đám vệ sĩ lập tức bảy tay tám chân đỡ Lâm Qua dậy, chạy lên thang máy, có một người ở lại sau, ngượng ngùng cười nhìn Ôn Từ và Quý Nguyên, lấy chiếc giày rơi dưới đất, vội vàng bỏ chạy.
"Anh đương nhiên phải quay lại rồi, còn phải mang hợp đồng đến cho chúng tôi nữa, Tổng giám đốc Lâm." Quý Nguyên bổ sung.
Ôn Từ từ từ khép hàm đang há to vì sốc, sau mới nhận ra mình đã nhận được một bánh tráng to từ trên trời rơi xuống.
Nghĩa là sao, cậu chẳng làm gì cả, đồng đội của cậu dẫn cậu vào show giải trí cấp S+ luôn sao?
Là show giải trí hot nhất rating số một đó sao?
Mà lúc này Quý Nguyên lại chậm rãi bước đến, tràn đầy biết ơn nhìn cậu.
"A Từ, trước đây là tôi hiểu lầm cậu rồi, mong cậu đừng trách tôi, bây giờ cậu có thời gian không, tôi có thể dạy cậu hát không?"
Ôn Từ bị sự nhiệt tình của Quý Nguyên làm cho hơi ngượng, cậu ngại ngùng nói: "Đồng đội, tôi vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo không khuất phục của cậu trước đây hơn."
Ôn Từ và Quý Nguyên cùng bật cười.
[Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho chủ nhân một hộp bất ngờ, có thể dùng để rút thưởng, đề nghị chủ nhân mở khi cần nhé~]
Giọng vui vẻ của hệ thống vang lên, xoay vòng trong đầu Ôn Từ, không hổ là chủ nhân mà nó chọn, hiệu suất chết tiệt cao thế!
Ôn Từ kìm nén tay muốn rút hộp bí ẩn, suy nghĩ nên để phần bất ngờ này đến lúc nào.
Có rồi!
Để dùng trong thời gian lên show giải trí sau này vậy.
Hy vọng hệ thống sẽ không làm cậu thất vọng.
Không biết từ lúc nào mưa bên ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh dương rực rỡ, chân trời xuất hiện một cầu vồng.
…
Nửa tiếng sau.
Sắc mặt của Quý Nguyên hơi tái đi, nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh.
Cậu ấy không hiểu, rõ ràng là một bài hát của nhóm nhạc nam với giai điệu mạnh mẽ và cực ngầu, nhưng qua giọng hát của Ôn Từ, nó lại tràn đầy chính nghĩa.
Không giống một bài hát pop cho lắm, mà lại giống một ca khúc chiến đấu hào hùng như thể đang hát một bài ca quân đội.
Ôn Từ mơ màng gãi đầu. Rõ ràng cũng là một cái miệng, hai con mắt, nhưng tại sao khi hát ra lại thành ra kỳ lạ như vậy chứ?
“Em muốn bay về phía trước, em là đóa hồng chờ đợi tình yêu~”
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Quý Nguyên, Ôn Từ lấy chiếc điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra.
Nhìn thấy dòng chữ “Quản lý” trên màn hình, vẻ mặt của Ôn Từ bỗng chốc như cụ ông nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này vì ông nội qua đời nên đã kéo nhị hồ biểu diễn trên đường phố để kiếm tiền lo hậu sự. Chính vì thế mà cậu lọt vào mắt xanh của quản lý Ôn Tử Hưu và được đưa về công ty làm thực tập sinh.
Cũng không phụ sự kỳ vọng của Ôn Tử Hưu, nguyên chủ đã thành công giành được suất ra mắt nhờ nhan sắc của mình trong một chương trình tuyển chọn idol.
Do mang ơn tri ngộ và việc Ôn Tử Hưu đã trả toàn bộ chi phí tang lễ cho ông nội, nguyên chủ luôn thầm mến anh ta. Đáng tiếc, ngay trong đêm debut, khi còn chưa kịp thổ lộ lòng mình thì hiện thực đã tàn nhẫn dập tắt tất cả—thì ra mục đích đầu tư vào cậu của Ôn Tử Hưu chỉ là để tiếp cận ngôi sao thực tập sinh nổi tiếng nhất, chắc chắn sẽ ra mắt—Văn Dật Chu.
Sau khi biết mình bị lợi dụng, trái tim chàng trai tan vỡ, nguyên chủ đã chôn chặt tình cảm ấy vào sâu trong lòng.
Sau đó, cậu lạnh lùng làm công cụ cho Ôn Tử Hưu, chuyên tạo ra các tình huống gây rắc rối khi Văn Dật Chu xuất hiện, để Ôn Tử Hưu có cơ hội đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
Tất nhiên, Văn Dật Chu không phải kiểu người dễ bị lợi dụng như vậy, anh là một chàng trai có cá tính mạnh mẽ.
Vì thế, mọi kế hoạch đều thất bại, hết lần này đến lần khác.
Nhưng Ôn Tử Hưu càng thất bại lại càng quyết tâm, còn danh tiếng của nguyên chủ thì ngày một tệ hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Từ nhíu mày.
Idol sao có thể yêu đương được chứ? Điều đó là sai trái! Ý định tỏ tình với quản lý sau khi debut của nguyên chủ, cậu thật sự không thể đồng tình.
Ngoài việc idol không nên yêu đương, còn có một lý do quan trọng hơn—cậu không thể nào yêu sếp của mình được!
Chỉ cần nghĩ đến việc sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, về nhà còn phải nhìn thấy mặt sếp, Ôn Từ cảm thấy cuộc đời vô vọng.
Chi bằng trải chiếu ngủ luôn ở công ty còn hơn, vừa tiết kiệm tiền đi lại, dù sao thì cũng phải gặp sếp mà.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, cậu bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam đầy mất kiên nhẫn:
“Ôn Từ, chương trình tạp kỹ hạng B trước đây bảo cậu tham gia—‘Hát đi, hát đi, giấc mơ không xa’—cậu khỏi phải đi nữa.”
Nghe nhắc tới chương trình, Ôn Từ mới hoàn hồn. Cậu cũng đang định nói với quản lý về việc mình có cơ hội tham gia một chương trình tốt hơn. Không biết lịch quay của chương trình tạp kỹ hạng B trước đây có trùng với chương trình hạng S hiện tại không nữa.
“Anh Ôn, em cũng đang muốn nói chuyện này đây, em—”
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị đối phương lạnh lùng ngắt lời.
“Được rồi, tôi biết cậu định nói gì, không cần nói nữa. Chương trình đó để người khác tham gia rồi. Bên chương trình sẽ thanh toán đầy đủ một triệu tiền bồi thường hợp đồng cho cậu.”
Ôn Từ nhíu mày, cậu không hiểu Ôn Tử Hưu đang có ý gì. Hơn nữa, chuyện này không phải vấn đề tiền bạc.
“Không, ý em là—”
“Thôi đi, ban đầu tiền bồi thường hợp đồng chỉ có một triệu, nhưng chương trình đã tăng lên ba triệu rồi. Cầm tiền rồi im miệng được không?”
Nghe đến ba triệu, Ôn Từ im lặng trong giây lát. Cậu mở WeChat của nguyên chủ ra, kiểm tra số dư tài khoản, nhìn thấy con số chói lọi 18.8 trong tài khoản, lập tức cảm thấy—đây đúng là vấn đề tiền bạc thật.
Nhưng cậu cũng phải báo với quản lý chuyện mình sắp tham gia chương trình mới chứ?
Nghĩ vậy, Ôn Từ do dự mở miệng, “Nhưng mà...”
“Tôi sẽ bỏ thêm một triệu nữa cho cậu, tổng cộng bốn triệu. Biết đủ đi, Ôn Từ!”
“Tút—”
Âm thanh bận vang lên, màn hình điện thoại tắt ngúm.
Ôn Từ chậm rãi nhận thức được một chuyện—hiện tại cậu có trong tay bốn triệu cùng với một chương trình hạng S?
Ôn Từ vui vẻ cất điện thoại đi. Đúng là làm người phải cốt khí, nếu ngay từ đầu đã chấp nhận một triệu, thì làm gì có bốn triệu sau này chứ.
Hí hí.