Ánh mắt Tiêu Ninh Viễn như có như không, liếc mắt nhìn Ngọc Giảo một cái, lúc này mới mở miệng: "Đêm qua ngủ thư phòng."

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, trong lòng thoải mái không ít.

Nếu là hôm qua, Tiêu Ninh Viễn rời khỏi Cầm Sắt Viện, đi tới sân viện người khác, vậy hôm nay, nàng ta nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả phủ này!

Còn tốt, chỉ là đi thư phòng.

Tiết Ngọc Dung vội vàng khuyên nhủ: "Ta biết phu quân công vụ bận rộn nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

Bên Ngọc Giảo, trong lòng đặc biệt thấp thỏm, đêm qua Tiêu Ninh Viễn đáp ứng nàng, muốn nâng thiếp, hiện tại... tình huống này, Tiêu Ninh Viễn sẽ không căn bản không đề cập tới chứ?

Rầm rầm... Một trận thanh âm nước chảy vang lên.

Tiêu Ninh Viễn và Tiết Ngọc Dung đều bị âm thanh hấp dẫn, nhìn về phía cửa.

Ngọc Giảo lau nước từ trên mặt đất, vắt vào trong một cái chậu đồng, đột nhiên cảm giác được hai đạo tầm mắt, rơi xuống trên người mình.

Nàng rụt cổ một cái.

Tiêu Ninh Viễn thấy dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của Ngọc Giảo, cảm thấy đặc biệt thú vị, giống như là một con thỏ vừa mới thò ra cửa hang, liền muốn rụt về, tội nghiệp.

"Chủ quân  chưa dùng đồ ăn sáng đâu nhỉ? " Tiết Ngọc Dung ân cần hỏi một câu.

Không đợi Tiêu Ninh Viễn trả lời, Tiết Ngọc Dung đã cất giọng: "Thúy Châu, đi truyền đồ ăn sáng, Ngọc Giảo, ngươi đi rửa tay, sau đó đến hầu hạ trước mặt."

Ngọc Giảo giống như rùa đen, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Ước chừng thời gian một chén trà, Ngọc Giảo đã thay xong quần áo sạch sẽ, lại chậm rãi đi trở về.

Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, trong lòng có bất mãn, nàng ghét nhất là dáng vẻ không tình nguyện này của Ngọc Giảo, giống như hầu hạ chủ quân khiến nàng khó xử vậy! Không biết bao nhiêu người cầu còn không được cơ hội này!

Tiết Ngọc Dung nhìn thoáng qua, ngồi đối diện với mình, Tiêu Ninh Viễn chuẩn bị dùng cơm, phân phó một câu: "Ngọc Giảo, đi hầu hạ trước mặt chủ quân!"

Ngọc Giảo vừa muốn đi qua.

Ngoài phòng liền truyền đến thanh âm thông truyền của Tàng Đông: "Chủ quân, Mạnh Trắc phu nhân mời ngài đi qua."

Đôi đũa Tiêu Ninh Viễn vừa mới cầm lên, hơi dừng lại.

Tiết Ngọc Dung mở miệng hỏi: "Mới sáng sớm Mạnh Trắc phu nhân mời chủ quân đi làm cái gì? Không biết chủ quân đang dùng cơm với ta sao?"

Tàng Đông mở miệng nói: "Vừa rồi Thước Nhi bên cạnh Mạnh Trắc phu nhân tới nói, Mạnh Trắc phu nhân buổi sáng vẫn luôn thấy buồn nôn, nôn đến mức ăn không ngon."

Tiêu Ninh Viễn nghe xong lời này, liền buông đũa xuống, nhìn Tiết Ngọc Dung ôn thanh nói: "Âm âm vừa có thai, hẳn là nên chú ý nhiều một chút, ta đi xem một chút."

Tiêu Ninh Viễn nói xong, cũng không nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Tiết Ngọc Dung, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Ngọc Giảo.

Bước chân của hắn hơi dừng lại, lúc này mới mở miệng nói: "Nha đầu này, là người của ngươi, làm thông phòng ủy khuất, nâng thiếp đi."

"Đem Lãm Nguyệt viện dọn dẹp ra cho nàng ở." Tiêu Ninh Viễn tiếp tục phân phó.

Ngọc Giảo nghe đến đây, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng không che giấu được, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt thu như nước hồ thu nhìn thẳng vào Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn nhận thấy Ngọc Giảo vui mừng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lúc này mới đi về phía trước.

Thật đáng thương.

Hơn nữa vẫn luôn ở hạ phòng thì sao được?

Tiêu Ninh Viễn còn nhớ rõ chuyện đêm qua Ngọc Giảo bảo Tàng Đông đi vào phòng lấy quần áo.

Tiêu Ninh Viễn đi như vậy, Ngọc Giảo cảm giác được một ánh mắt khác rơi vào trên người mình, nàng đành phải kiên trì xoay người lại, quỳ trên mặt đất, chờ đợi xử lý.

Từ đầu đến cuối, Tiết Ngọc Dung cũng không nghĩ tới việc cho nàng danh phận, nhiều lắm là muốn nàng làm một cái thông phòng không lên được mặt bàn!

Hôm nay mình được nâng thiếp, vẫn là dưới tình huống Tiêu Ninh Viễn không thương lượng với Tiết Ngọc Dung, trực tiếp hạ mệnh lệnh, vị đích trưởng tỷ mặt ngọt lòng đen này của mình, không biết sẽ giày vò mình như thế nào.

Nhưng dù có khổ hơn nữa, nàng cũng phải cố gắng leo lên.

Như vậy mới có đường sống.

Tiết Ngọc Dung đặt ánh mắt lên người Ngọc Giảo, lạnh lùng cười một tiếng, nha đầu này cũng giống như tiểu nương của nàng, đều là loại người hèn nhát gặp chuyện thì sẽ cầu xin tha thứ.

Nàng ta nhìn thấy bộ dáng này của Ngọc Giảo, liền cảm thấy mất hứng, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu chủ quân đã nâng ngươi làm thiếp, vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tiện thiếp trong Bá phủ này."

Ngọc Giảo nghe đến đây, hơi rũ mắt: "Đa tạ phu nhân ban ân."

Thiếp của hậu trạch thế gia quan lại Biện Kinh, cũng chia làm ba cấp bậc, quý thiếp, lương thiếp, tiện thiếp.

Hậu viện của Trung Dũng bá, hiện giờ một quý thiếp ba lương thiếp, chưa bao giờ có tiện thiếp.

Tiêu Ninh Viễn nói nâng thiếp, kỳ thật chính là giao quyền quyết định cho Tiết Ngọc Dung, hôm nay chính là Tiết Ngọc Dung nói, muốn nàng làm Quý thiếp cũng được, dựa theo lẽ thường mà nói, hôm nay nàng ít nhất cũng có thể kiếm được một cái danh lương thiếp.

Nhưng... Tiết Ngọc Dung sao có thể để cho thân phận Ngọc Giảo quá cao? Cho nên, bây giờ nàng trở thành tiện thiếp duy nhất trong hậu trạch này.

Tiết Ngọc Dung tiếp tục nói: "Ngươi nhớ kỹ, chủ quân hôm nay nâng thiếp cho ngươi, đó đều là nể mặt mũi của ta, ngươi không cần sinh ra tâm tư đi quá giới hạn gì, bằng không ta quyết không dễ dàng tha thứ!"

Ngọc Giảo vội vàng kính cẩn vâng lời nói: "Ngọc Giảo trong lòng rõ ràng, không có phu nhân, cũng không có Ngọc Giảo hôm nay, Ngọc Giảo sẽ luôn nhớ kỹ ân tình của phu nhân."

Tiết Ngọc Dung rất hài lòng với thái độ của Ngọc Giảo, nàng ta gật gật đầu: "Đưa Ngọc Giảo đi Lãm Nguyệt viện, phái Thúy Bình đi hầu hạ nàng."

Ngọc Giảo có chút ngoài ý muốn, chỉ... đơn giản như vậy? Mình được nâng thiếp, Tiết Ngọc Dung không nghĩ tới chuyện tra tấn mình hả giận?

Trong lòng nàng thấp thỏm, không dám ở lâu, lập tức liền theo Thúy Châu rời khỏi.

Ngọc Giảo vừa đi như thế, sắc mặt Tiết Ngọc Dung liền lạnh xuống.

Triệu ma ma vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân, người đừng nóng giận, mặc dù chủ quân đi thăm Mạnh Trắc phu nhân nhưng cũng nâng thiếp cho Ngọc Giảo bên cạnh, nói rõ chủ quân ngầm đồng ý với ý nghĩ của phu nhân."

"Chỉ cần chủ quân để chuyện này ở trong lòng, ngày sau còn có thể lâm hạnh nha đầu Ngọc Giảo kia." Triệu ma ma khuyên nhủ.

Tiết Ngọc Dung bị khuyên nhủ, thần sắc trên mặt hòa hoãn không ít.

...

Ngọc Giảo được đưa đến Lãm Nguyệt viện.

Vị trí Lãm Nguyệt viện trong Bá phủ Trung Dũng, không tính là nơi tốt nhất, từ Cầm Sắt viện đi ra ngoài, phải đi một vòng lớn, đi vòng qua phía sau thư phòng của Tiêu Ninh Viễn, nhìn cách thư phòng rất gần, nhưng kì thực thư phòng của Tiêu Ninh Viễn không có cửa sau, lúc này bị tường cao ngăn cản, là một nơi chẳng ra làm sao.

Cho nên Tiết Ngọc Dung cũng không quá xoắn xuýt chuyện Lãm Nguyệt viện, thống khoái phái người đưa nàng tới.

Nàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.

Chính phòng ba gian, sương phòng hai bên trái phải, phòng không tính là nhiều, so ra kém những nơi thiếp thất khác nhưng đắt ở trong sân rộng rãi.

Lãm Nguyệt viện mặc dù một mực không có người ở nhưng vẫn luôn có người định kỳ tới vẩy nước quét nhà. Cho nên bên trong cũng không có bao nhiêu bụi bặm.

Lúc này Thúy Bình cũng đến.

Thúy Bình giống như Thúy Châu, ở trong đám nha hoàn, bộ dáng đều là tốt, xem như thanh tú có thừa.

Nàng ta mặt nhăn mày nhó liếc mắt nhìn Ngọc Giảo một cái.

Cũng không biết con ranh con này làm sao lại được phu nhân coi trọng! Nhìn bộ dáng tuy rằng sinh ra một bộ bồng lãng nhưng ai biết lại là thứ vô dụng! Nếu như nàng ta.... Có thể có được dung mạo như vậy, nhất định sẽ khiến chủ quân ngày ngày ngủ trên giường của nàng ta!

Thúy Châu không mặn không nhạt mở miệng: "Phu nhân người hìn lànb, cho ngươi cơ hội nâng thiếp, ngươi nên quý trọng mới phải! Hầu hạ chủ quân thật tốt, sớm ngày phân ưu vì phu nhân!"

Thúy Châu học được mười phần mười tư thái của Tiết Ngọc Dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play