Tiêu Ninh Viễn đến viện dưỡng khí của Mạnh Trắc phu nhân, vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạnh Trắc phu nhân đang ôm ống nhổ.
Mạnh Trắc phu nhân thấy Tiêu Ninh Viễn đi vào, vội vàng dùng khăn lau khóe môi, sau đó lại dùng nước sạch lau khô, cứ lặp đi lặp lại như thế... Lúc này mới ôm bụng đứng dậy.
Tiêu Ninh Viễn thấy thế, vội vàng bước nhanh tới, đưa tay đỡ lấy Mạnh Trắc phu nhân, ấm giọng nói: "Làm sao vậy? Hài tử trong bụng lại náo loạn ngươi?"
Mạnh Trắc phu nhân khẽ gật đầu.
Tiêu Ninh Viễn đỡ Mạnh Trắc phu nhân ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ bụng Mạnh Trắc phu nhân, ôn hòa nói: "Âm Âm, vất vả cho ngươi rồi."
Mạnh Trắc phu nhân mím môi, trong giọng nói mang theo oán giận: "Chủ quân đã biết ta vất vả, làm sao cũng không đến thăm ta? Tiếng sấm đêm qua vang dội, ta cả đêm đều ngủ không yên."
Vừa nghĩ tới chủ quân đêm qua ngủ ở trong Cầm Sắt Viện, tâm nàng ta khó chịu giống như mèo cào!
Không cần nghĩ!
Tiết Ngọc Dung tiện nhân kia, nhất định sẽ nhân cơ hội này sai sử tiểu đề tử kia đi câu dẫn chủ quân!
Tiêu Ninh Viễn không khỏi nghĩ đến bộ dáng Ngọc Giảo sợ tiếng sấm, chui xuống dưới tàng cây, giống như một con thỏ bị chấn kinh, hắn nhịn không được cười cười.
Mạnh Trắc phu nhân thấy thế, ngữ khí oán trách: "Chủ quân sao lại không tập trung thế? Ngài có nghe ta nói không đấy?"
Tiêu Ninh Viễn thuận miệng nói: "Nghĩ đến một số chuyện thú vị thôi."
Mạnh Trắc phu nhân nổi lên lòng hiếu kỳ: "Chuyện gì mà thú vị như vậy? Chủ quân nói cho ta nghe một chút. "
Tiêu Ninh Viễn đáp một đằng trả lời một nẻo: "Có tìm lang trung xem qua chưa?"
Đề tài bị kéo ra, Mạnh Trắc phu nhân liền trả lời: "Một đám vô dụng, khám cũng không có tác dụng gì."
Sóng mắt Mạnh Trắc phu nhân lưu chuyển: "Chủ quân, đã lâu rồi ngươi không dẫn ta ra ngoài giải sầu, khi nào dẫn ta ra ngoài đi dạo một chút nha?"
Tiêu Ninh Viễn vỗ nhẹ tay Mạnh Trắc phu nhân, rất kiên nhẫn: "Ngươi vừa có thai, mấy ngày tới vẫn là không nên xuất phủ."
Mạnh Trắc phu nhân nghe xong lời này, mím môi, có chút không vui.
Nhưng Tiêu Ninh Viễn dường như không phát giác được, mà mở miệng nói: "Có phải còn chưa ăn cơm hay không?"
"Tàng Đông, truyền thiện."
...
Ngọc Giảo cũng chưa ăn cơm.
Trước đây nàng đều đi cùng đám tôi tớ nha hoàn đến bếp lò lớn lĩnh cơm ăn nhưng hiện tại nàng đã là thiếp rồi, tiện thiếp không phải cũng là thiếp sao?
Tóm lại, bây giờ thân phận này của nàng, sợ là không tiện qua bên kia lĩnh cơm ăn.
Quay đầu lại để Tiết Ngọc Dung biết, Tiết Ngọc Dung nhất định cảm thấy nàng làm hỏng thanh danh dịu dàng hiền lương của nàng ta.
Ngọc Giảo đưa ánh mắt rơi vào trên người Thúy Bình, phân phó: "Thúy Bình, ngươi đi lấy một ít đồ ăn tới đây."
Thúy Bình liếc mắt, trong giọng nói có vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi không có tay không có chân à? Muốn ta đi sao!"
Ngọc Giảo mở to hai mắt nhìn về phía Thúy Bình.
Nàng biết Thúy Bình này là Tiết Ngọc Dung phái tới, sẽ không quá nghe lời mình nhưng cũng không nghĩ tới Thúy Bình phản thiên trắng trợn như thế!
Dù gì bây giờ nàng cũng coi như là chủ tử của Thúy Bình!
Ngọc Giảo mặt trầm xuống: "Thúy Bình! Phu nhân phái ngươi đến hầu hạ ta như vậy sao? "
Thúy Bình như cười mà không phải cười: "Hầu hạ? Ngươi xứng sao? Ngọc tiểu nương, ngươi chẳng qua chỉ là một đồ vật phu nhân mang đến phủ để thay phu nhân sinh con, thật sự coi mình là chủ tử của phủ này sao?"
Nếu không phải chủ quân nể mặt phu nhân, nâng thiếp cho nàng, thân phận của nàng còn không cao bằng mình!
"Không sợ nói cho ngươi biết, phu nhân cố ý phân phó, muốn ta nhìn chằm chằm ngươi, bây giờ trong viện này chỉ có một mình ta. Nếu ta đi, ai nhìn chằm chằm ngươi?" Thúy Bình tiếp tục nói.
Ngọc Giảo bị tức đến sắc mặt xanh mét.
Nàng biết, những thứ này nàng đều biết!
Nhưng nàng vẫn không ngờ được Tiết Ngọc Dung lại không đặt nàng vào trong mắt, dung túng Thúy Bình trắng trợn bắt nạt mình như vậy!
Thúy Bình có ngông cuồng hơn nữa cũng chỉ là một con chó bên cạnh Tiết Ngọc Dung.
Nàng ta dám há mồm cắn người, vậy nhất định là Tiết Ngọc Dung ngầm đồng ý, thậm chí còn công khai!
Thúy Bình tiếp tục nói: "Phu nhân còn nói, bảo ngươi giữ bổn phận của mình, nhớ kỹ nguyên nhân mình nhập phủ, sớm ngày thành sự, về phần cái khác, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Ngọc Giảo rũ mắt, lời này, giống như là vị đích tỷ kia sẽ nói ra.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Thúy Bình, trong giọng nói mang theo vài phần cường ngạnh: "Đi lấy đồ ăn tới đây."
Thúy Bình mỉm cười: "Ngọc tiểu nương không nghe rõ lời ta vừa nói sao?"
Ngọc Giảo đưa tay sờ sờ bụng mình: "Bây giờ chủ quân đã lâm hạnh ta, trong bụng ta nói không chừng, đã có châu thai, ngươi lại ngay cả điểm tâm cũng không cho ta ăn..."
Ngọc Giảo dừng lại một chút, đôi mắt sáng ngời thấu triệt, nhìn về phía Thúy Bình: "Thúy Bình, nếu vì ngươi, làm chậm trễ ta sinh con thay phu nhân, ngươi gánh vác nổi trách nhiệm này sao?"
Thúy Bình biến sắc, mở miệng nói: "Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có cần phải thế không?"
Tuy nói như vậy nhưng Thúy Bình vẫn xoay người rời đi, nhìn bộ dáng kia, là đi lấy đồ ăn.
Không bao lâu.
Quả nhiên Thúy Bình đã cầm một ít đồ ăn về.
Ngọc Giảo mệt mỏi cả buổi sáng, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống ăn cơm.
Hai món ăn, một bát cháo trắng, tuy rằng đồ ăn đơn giản nhưng so với phòng của hạ nhân thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Thúy Bình không muốn hầu hạ Ngọc Giảo, ném đồ ăn xuống liền rời khỏi phòng.
Ngọc Giảo lúc này mới từ trên đầu mình, sờ xuống một cây trâm bạc, đặt ở trong thức ăn, lần lượt thăm dò.
Nàng cũng không lo lắng Tiết Ngọc Dung hạ độc mình.
Hiện giờ thân thể này của mình còn có tác dụng với Tiết Ngọc Dung. Nếu Tiết Ngọc Dung muốn hạ độc chết nàng, cũng không đáng để nàng vào phủ.
Nhưng... tiểu nương từng nói, người nếu muốn đi lâu dài, phải cẩn thận chặt chẽ, khắp nơi đề phòng.
Liễu tiểu nương có thể sống ở Vĩnh Xương Hầu phủ kia đến bây giờ. Hơn nữa còn sinh hai con gái một con trai, tất nhiên có đạo sinh tồn của bà.
Sau khi dùng trâm bạc dò xét, Ngọc Giảo lúc này mới bắt đầu dùng cơm.
Cháo trắng hẳn là dùng canh gà hầm, mùi vị rất ngon, sau khi ăn xong, Ngọc Giảo cả người đều ấm áp thoải mái hẳn lên.
Thúy Bình không biết chạy đi đâu, Ngọc Giảo tự mình thu dọn giường đệm.
Những việc này, ở nông thôn mấy năm đó nàng đều đã làm quen rồi.
Sau khi trở về Hầu phủ, bên cạnh nàng cũng có nha đầu hầu hạ nhưng không có ai mà không phải là tai mắt của vị mẹ cả Tôn phu nhân kia.
Nàng tới Bá phủ này, với thân phận nha hoàn mà vào phủ, dĩ nhiên cũng không có khả năng mang nha hoàn theo, đương nhiên... những nha hoàn kia không mang theo cũng được.
Vừa thu dọn xong.
Đại quản sự của Bá phủ Đông Uyển liền dẫn hai hạ nhân tới.