Ngọc Giảo bị nam nhân ấn ở trên bàn, không kịp thở, nam nhân mang theo mùi hương tùng mộc liền phun đến.
Phía sau là án thư lạnh lẽo, Ngọc Giảo trốn tránh không được, chỉ có thể hơi nghiêng đầu đi.
Nam nhân rõ ràng là say, động tác thô lỗ.
Ngọc Giảo trong lòng mặc niệm, thành... cũng sắp thành.
Ai biết, ngoài phòng một trận sấm vang, nam nhân đột nhiên ngẩn người, cũng không nhìn Ngọc Giảo, liền đứng thẳng dậy.
Loảng xoảng một tiếng, nam nhân rời khỏi thư phòng, cửa thư phòng bị mở rộng, ngoài phòng đang mưa, gió lạnh rót vào trong phòng vốn còn ấm áp, khiến Ngọc Giảo nhịn không được run lập cập.
Cũng chính vào lúc này.
Một bà tử từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy trong phòng một mảnh hỗn độn.
Bút mực giấy nghiên trên án thư, toàn bộ bị lật đổ, ánh mắt bà tử rơi vào trên người Ngọc Giảo, Ngọc Giảo như là một đóa hoa sen vừa mới dầm mưa, mặt phấn má đào, kiều kiều run run rẩy rẩy.
Ngọc Giảo không thích bị người khác đánh giá như vậy, vì thế giãy dụa muốn đứng dậy.
Bà tử kia bước nhanh tới, một tay ấn nàng xuống.
"Cũng không thể đứng lên, ngươi nằm xuống thêm một chút." Bà tử kia nói xong, còn thuận tay cầm đệm mềm, nhét vào dưới thắt lưng Ngọc Giảo, đem nàng lót cao.
Bà ta nhận được mệnh lệnh của phu nhân, nhất định phải nhìn chằm chằm Tiết Ngọc Giảo này, cam đoan một lần thành công, sớm ngày hoài thai.
Ngọc Giảo cảm thấy tư thế như vậy, quá mức xấu hổ, không được tự nhiên giật giật.
Giọng nói bà tử lạnh lẽo dị thường: "Nếu ngươi không muốn chịu thêm một lần tội như vậy, thì ngoan ngoãn phối hợp."
Ngọc Giảo há miệng, muốn nói cho bà tử biết, vô dụng... Vô dụng... Nam nhân ở thời điểm cuối cùng, liền đứng dậy rời đi, đừng nói là lót cao thân thể, cho dù là ngả người, nàng cũng không mang thai được, lời đến bên miệng, nàng cắn cắn môi, lại nuốt trở vào.
Giá trị duy nhất của nàng ở trong phủ này, chính là sinh con cho đích tỷ không thể sinh con. Nếu như ngay cả nhiệm vụ này cũng không hoàn thành được, vậy thì có thể nghĩ đến kết cục.
Bà tử thấy mắt Ngọc Giảo sưng đỏ, giống như là đã khóc.
Bà tử lạnh lùng khuyên giải một câu: "Ngươi cũng không cần cảm thấy ủy khuất, có thể hầu hạ chủ quân chúng ta, là phúc khí tám đời ngươi tu không được."
Ngọc Giảo nghe lời này, cảm thấy có chút châm chọc, muốn hỏi một câu, phúc khí này, cho ngươi, ngươi có muốn hay không?
Nàng và tỷ tỷ Tiết Ngọc Dung đều là tiểu thư của Vĩnh Xương Hầu phủ.
Chỉ có điều, Tiết Ngọc Dung là đích nữ do Đại phu nhân Lý thị sinh ra, mà nàng chỉ là một thứ nữ do tiểu nương sinh ra.
Phụ thân của nàng từ trước đến nay hoa tâm, Đại phu nhân Lý thị vì cố sủng, đem tiểu nương Liễu thị của nàng nâng lên phủ, lúc tiểu nương vừa mang thai đệ đệ, đã bị đuổi đến thôn trang.
Tiểu nương dẫn tỷ muội bọn họ, ở thôn trang nông thôn chịu đựng một năm lại một năm...
Thẳng đến hai năm trước, phụ thân nhớ tới đệ đệ, nàng mới nương nhờ ánh sáng đệ đệ, cùng tiểu nương về tới Tiết gia.
Nàng vốn đã đến tuổi nghị thân, tiểu nương nghĩ, Tiết gia sẽ không có người nhớ tới bọn họ, liền làm chủ định cho nàng một cửa hôn sự, nàng dù chưa gặp qua nhưng cũng biết, người nọ là một thư sinh trong sạch.
Nàng cũng từng nghĩ, thà làm vợ nhà nghèo, chứ không làm thiếp nhà giàu.
Nhưng ai có thể nghĩ...
Trở lại Tiết gia, chưa tới hai năm, nàng không thể gả cho thư sinh trong sạch kia, ngược lại bị Tiết Ngọc Dung hiếp bức, đến phủ Trung Dũng bá này.
Tiết Ngọc Dung và Trung Dũng Bá thành thân nhiều năm, trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, nàng ta lo lắng! Sợ vị trí chính thê của mình ngồi không vững, lại sợ có người cướp trước mình, sinh hài tử, cướp đi vị trí trưởng tử này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiết Ngọc Dung liền đánh chủ ý lên người nàng.
Dùng tiểu nương và đệ đệ đè nàng xuống, để nàng tới phủ này sinh đứa bé, nuôi dưới danh Tiết Ngọc Dung.
Ngọc Giảo cười khổ một tiếng, phúc khí gì? Nàng chẳng qua chỉ là một vật sinh con cho người ta mà thôi.
Bà tử kia không cho phép nàng động, nàng cứ như vậy nằm ở trên bàn sách lạnh lẽo, thẳng đến... bà tử đốt hết một nén nhang.
Bà tử mới không kiên nhẫn mở miệng: "Đứng lên đi! Phu nhân muốn gặp ngươi."
Ngọc Giảo đứng dậy, vốn định đề nghị đi rửa mặt chải đầu nhưng nàng biết, một vật sinh con là không có tư cách này, đành phải cúi đầu, vừa vội vàng lau sạch hoa khẩu của mình, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, lúc này mới đi theo bà tử tiến lên phía trước.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tuy rằng mưa không lớn nhưng lạnh lẽo, rơi vào trên người lại dinh dính nhơm nhớp, làm cho người ta rất khó chịu.
Rời khỏi thư phòng, xuyên qua hai Nguyệt Lượng môn, lại xốc lên một rèm hoa, đã đến chỗ ở của Đại phu nhân Tiết Ngọc Dung, Cầm Sắt viện.
Cầm sắt hòa minh, ngược lại là một cái tên vô cùng tốt.
Tiết Ngọc Giảo chờ ở ngoài phòng, bà tử kia đi thẳng vào trong phòng thông báo.
"Phu nhân, người đã đưa đến."
Ngọc Giảo đứng trong mưa chờ, cho đến khi toàn thân đều ướt đẫm.
Ngọc Giảo vốn là lần đầu thừa ân, trên người giống như bị vật nặng nghiền ép, đau nhức nhức mỏi, bây giờ đứng ở trong mưa lạnh này, liền có chút không chịu nổi.
Nhưng vào lúc này.
Bà tử kia lại cẩn thận từng li từng tí khuyên một câu: "Phu nhân, thân thể này của nàng nếu là bị cảm lạnh, hủy chuyện hôm nay... Chẳng phải là thất bại trong gang tấc?"
"Vào đi." Tiết Ngọc Dung lạnh nhạt nói một tiếng.
Ngọc Giảo nghe lời này, cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại khẩn trương lên.
"Vào đi!" Tiết Ngọc Dung lại hô một tiếng.
Ngọc Giảo lúc này mới nhấc chân vào phòng, Tiết Ngọc Dung tựa ở trên giường mềm, bộ dáng đoan trang dịu dàng, chẳng qua trong mặt mày mang theo vài phần dung nhan bệnh tật, lúc này nàng đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn Ngọc Giảo.
Ngọc Giảo giống với tiểu nương của nàng, bộ dáng vô cùng tốt, trong diễm lệ lại mang theo vài phần nhu thuận, đặc biệt câu người.
Mắt thấy hai má ngọc ửng hồng, giữa lông mày cũng mang theo vài phần kiều sắc.
Tiết Ngọc Dung chỉ cảm thấy buồn nôn giống như nuốt phải một con ruồi. Nếu không phải thành hôn nhiều năm, nàng ta cũng chưa từng có thai, nàng ta tội gì phải chà đạp mình như vậy? Đem tiểu hồ ly mị tử này nâng đến phủ?
Không phải nàng ta không nghĩ tới, tùy tiện tìm nha đầu nhưng... ánh mắt chủ quân cực cao, nha hoàn bình thường, nàng ta nhét mấy lần, đều bị chủ quân đuổi ra ngoài.
Lúc này mới nổi lên tâm tư để cho Ngọc Giảo nhập phủ.
Không ngờ được, thật đúng là Ngọc Giảo thành sự.
Tiết Ngọc Dung không muốn người khác nhìn ra sự mềm yếu của mình, kiêu căng mở miệng: "Hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, muốn ban thưởng cái gì?"
Ngọc Giảo hèn mọn quỳ xuống, thấp giọng nói: "Ngọc Giảo không cần ân thưởng, Ngọc Giảo chỉ muốn giúp tỷ tỷ phân ưu."
Tiết Ngọc Dung tựa hồ rất hài lòng đối với thái độ của Ngọc Giảo, lúc này hơi gật đầu: "Ngươi không cần ân thưởng nhưng ta không thể không thưởng, người đâu, ban trà."
Nghe được hai chữ ban trà này.
Ngọc Giảo nhịn không được run run một chút.
Nàng tới phủ này cũng đã nửa tháng, đã không phải lần đầu tiên được ban thưởng trà.
Nàng lén lút đưa tay về phía sau giấu đi, Tiết Ngọc Dung lại không nhanh mở miệng: "Thế nào? Cảm thấy mình được chủ quân sủng ái, liền không đem ta người làm phu nhân này để ở trong mắt?"
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Không dám."
"Không dám?" Còn không đưa tay ra?" Tiết Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Ngọc Giảo cắn răng, vươn tay ra.
"Triệu ma ma." Tiết Ngọc Dung phân phó một câu.
Triệu ma ma lập tức nhét một chén trà trống vào trong tay Ngọc Giảo, cũng hô một tiếng: "Dâng trà!"