Ngọc Giảo thấp giọng giật mình một câu: "Y phục của thiếp ướt, không có y phục mặc."
Tiêu Ninh Viễn tiện tay cầm lấy một bộ ngoại bào sạch sẽ ném vào bên cạnh thùng tắm.
Ngọc Giảo đưa tay ra là được nhưng thời điểm đưa tay này... người từ trong nước đứng lên một chút, Ngọc Giảo phát giác được có một ánh mắt thâm thúy nóng bỏng, rơi vào cổ của nàng, nàng vội vàng đem cả người rút về trong nước.
Giống như thỏ bị kinh sợ liền về tổ.
Tiêu Ninh Viễn khẽ cười một tiếng, liền xoay người sang chỗ khác, ngồi trước bàn đọc sách.
Ngọc Giảo như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy khỏi thùng tắm, khoác ngoại bào màu tối của Tiêu Ninh Viễn.
Ngoại bào rất dài, buông xuống một đoạn kéo lê trên mặt đất, lại rất rộng, nàng nhỏ nhắn xinh xắn mặc vào y phục như vậy, có chút buồn cười.
Nàng vươn tay đem ống tay áo quấn lên trên, nhìn Tiêu Ninh Viễn nhỏ giọng nói: "Chủ quân, có thể... phái người đi lấy giúp ta một bộ quần áo hay không?"
Tiêu Ninh Viễn ngước mắt, liếc qua Ngọc Giảo, cũng không có ý làm khó Ngọc Giảo, mà là gọi: "Tàng Đông."
"Chủ quân." Giọng Tàng Đông từ ngoài cửa truyền vào.
Tiêu Ninh Viễn lại nhìn Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Tự ngươi nói với Tàng Đông."
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Tàng Đông tiểu ca, làm phiền ngươi đi phòng số ba bên cạnh Cầm Sắt Viện một chuyến, lấy một bộ quần áo tới đây?"
Tàng Đông mở miệng nói: "Vâng."
Chờ Tàng Đông lấy quần áo trở về.
Tiêu Ninh Viễn lại phân phó Tàng Đông một câu: "Lấy một ít U Lan Hương cho nàng, liền đưa nàng trở về đi. "
"Vâng."
...
Trong vòng một ngày, hai lần hầu hạ, nàng đã sớm là mạnh mẽ chống đỡ.
Cũng may trên đường trở về trời không mưa, nàng thuận lợi đến phòng mình.
Ngọc Giảo mượn ánh nến, nhìn nhìn tay mình.
Mu bàn tay và ngón tay đều sưng đỏ, đây là ban ngày Tiết Ngọc Dung ban trà làm nóng, hai cổ tay xanh, đây là Tiêu Ninh Viễn dùng sức bóp.
Trừ cái đó ra, trên người còn có không ít đốm xanh xanh tím tím.
Đều là bởi vì bàn sách cùng thùng tắm, không so được trên giường, quá cứng.
Vết thương đầy người này --- không có cái nào là không chứng minh, Tiết Ngọc Giảo nàng ở trong Bá phủ này, không có bất kỳ người nào thương tiếc.
Nhưng hôm nay cũng không phải không có thu hoạch, nàng từ một thông phòng, biến thành thiếp thất.
Tuy rằng vẫn hèn mọn như cũ.
Nhưng cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước một.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Giảo hôm qua hồ nháo hai lần, sáng sớm nay đã có chút không dậy nổi giường, hôm qua còn không cảm thấy rõ ràng nhưng ngủ một giấc này, Ngọc Giảo liền cảm thấy, toàn thân mình đau nhức dữ dội hơn.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng bọn nha hoàn rời giường.
Ngọc Giảo cố gắng chống đỡ đứng dậy.
Mỗi sáng sớm nàng đều phải đến hầu hạ Tiết Ngọc Dung. Nếu vừa mới thị tẩm đã không đi, Tiết Ngọc Dung có trăm ngàn loại biện pháp tra tấn nàng.
Ngọc Giảo chờ ở bên ngoài ước chừng nửa canh giờ, Tiết Ngọc Dung mới gọi nàng đi vào.
Ngọc Giảo bưng chậu nước đi vào, đặt chậu nước xuống, Tiết Ngọc Dung rửa mặt, tiếp theo Ngọc Giảo liền đưa khăn tới.
Tiết Ngọc Dung lau mặt, lúc ném khăn cho Ngọc Giảo, tay hơi dừng lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Ngọc Giảo.
Ngọc Giảo bị Tiết Ngọc Dung nhìn như vậy, có chút khẩn trương.
Nàng biết được... nên tới, chung quy sẽ tới.
Hôm qua Tiêu Ninh Viễn lại muốn nàng, hơn nữa nàng còn không có dựa theo phân phó của Tiết Ngọc Dung, mỗi lần xong việc đều phải kê cao eo, để cầu nhanh chóng có thai... Tiết Ngọc Dung làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng!
Sáng sớm hôm nay nàng tới, đơn giản là hy vọng Tiết Ngọc Dung có thể bớt phạt nàng một ít mà thôi.
Tiết Ngọc Dung vung tay lên, loảng xoảng một tiếng.
Vừa rồi chậu nước đã bị lật úp, trên mặt đất trong nháy mắt liền có thêm một vũng nước.
Nàng ta lạnh lùng nhìn Ngọc Giảo, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống cho ta!"
Ngọc Giảo nghe vậy vội vàng quỳ gối trên mặt đất, trên mặt đất đều là nước, những nước này trong nháy mắt thấm ướt quần áo Ngọc Giảo.
Tiết Ngọc Dung tiếp tục phân phó: Vả miệng cho ta!
Triệu ma ma đi tới, dáng vẻ của bà ta nhìn cũng không cay nghiệt, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác mặt mũi hiền lành nhưng khi động thủ, chủ tớ hai người đều giống nhau, lòng dạ độc ác.
Bốp, một cái tát rơi xuống, thân thể Ngọc Giảo bị một cái tát này, đánh nhoáng một cái, lỗ tai cũng ong ong rung động theo.
Ngọc Giảo nhịn đau quan sát thần sắc Tiết Ngọc Dung, thật cẩn thận giải vây cho mình: "Tất cả những gì Ngọc Giảo làm đều vì tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ nể tình ta trung thành, khoan thứ cho ta."
Tiết Ngọc Dung thấy bộ dạng này của Ngọc Giảo, càng tức giận: "Trung thành? Trung tâm có thể làm cơm ăn sao? Ta để cho ngươi hầu hạ chủ quân, ngươi lại làm cho chủ quân tức giận bỏ đi!
Ngọc Giảo có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tiết Ngọc Dung.
Tiết Ngọc Dung đây là... Không biết chuyện của mình đêm qua?
Nghĩ cũng phải, đêm qua Tiêu Ninh Viễn bị mình chọc tức nên đi, bên ngoài lại mưa to, có lẽ Tiết Ngọc Dung không cố ý theo dõi.
Tiết Ngọc Dung vẫn còn tức giận: "Đồ vô dụng, lại không biết quý trọng cơ hội như thế! Triệu ma ma, tiếp tục!"
Ngọc Giảo do dự một cái chớp mắt, liền cắn môi mở miệng: "Tỷ tỷ, muội có lời muốn nói."
"Tiện tỳ! Ngươi cũng xứng gọi tỷ tỷ của ta?" Lần này không đợi Triệu ma ma động thủ, Tiết Ngọc Dung đã tát nàng một cái.
"Một cái tát này, là nhắc nhở ngươi, về sau thấy ta, phải gọi phu nhân!"
Ngọc Giảo bị đau trên mặt nhưng vẫn hèn mọn quỳ gối trong vũng nước, kính cẩn nói: "Vâng, tiện tỳ biết sai, kính xin phu nhân giơ cao đánh khẽ."
Nói xong, Ngọc Giảo ngẩng mặt lên, nàng tới gặp Tiết Ngọc Dung, dĩ nhiên không dám dùng son phấn, lại bởi vì đêm qua cảm lạnh, sắc mặt đặc biệt tái nhợt, hôm nay sau khi chịu hai cái tát, trên gương mặt liền giống như nhuộm ráng đỏ, nhìn nhiều hơn mấy phần diễm sắc.
Lời Ngọc Giảo muốn nói, bị một cái tát này đánh trở về.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm vội vàng của thúy châu.
"Chủ quân, phu nhân nhà ta còn đang tắm rửa."
"Không sao." Thanh âm Tiêu Ninh Viễn vừa truyền đến, một chân của hắn đã bước vào cửa.
Lúc này Ngọc Giảo đã lảo đảo, ôm chậu đồng đứng dậy, bây giờ nàng bị đánh, cũng phải che lấp thay Tiết Ngọc Dung, lấy phân lượng của nàng, còn chưa đủ để đi tìm Tiêu Ninh Viễn cáo trạng.
Trên mặt đất rất trơn, đầu gối Ngọc Giảo quỳ trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng một hồi lâu, lúc đứng dậy không đứng vững, thiếu chút nữa thì trượt chân ngã xuống.
Một bàn tay, ngang trời vươn tới, nhẹ nhàng mà ôm eo Ngọc Giảo một cái, bàn tay rộng lớn, vừa chạm liền rời, Ngọc Giảo cũng lập tức đứng vững thân thể.
Tiết Ngọc Dung vừa ngồi xuống trước gương trang điểm, không nhìn thấy một màn này.
Tiêu Ninh Viễn nhíu mày hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Tiết Ngọc Dung quay đầu, giống như vừa rồi trang điểm, đối với chuyện này không quá để tâm, tùy ý giải thích: "Nha đầu Ngọc Giảo này chân tay vụng về, làm đổ chậu rửa."
Nói xong Tiết Ngọc Dung nhìn Ngọc Giảo, ấm giọng an ủi: “Không sao, ngươi dọn dẹp sạch sẽ nơi này là được.”
Tiết Ngọc Dung vốn muốn đuổi Ngọc Giảo rời đi nhưng nghĩ đến chuyện mình còn chưa thành công, cũng chỉ có thể chịu đựng đau đớn trong lòng, để cho Ngọc Giảo ở trước mặt Tiêu Ninh Viễn, lộ mặt nhiều hơn.
Tiêu Ninh Viễn sải bước đi về phía trước, ngồi ở trên giường êm.
Ngọc Giảo thì cầm khăn vải, ngồi xổm xuống lau mặt đất.
Tiết Ngọc Dung đứng dậy từ bên cạnh gương, nàng thấy mặt mày Tiêu Ninh Viễn mang theo vài phần mệt mỏi, vì thế hỏi: "Đêm qua là vị muội muội nào hầu hạ chủ quân? Sao không biết khuyên chủ quân nghỉ ngơi cho tốt?"
Trái tim Ngọc Giảo nhấc lên.
Chuyện nàng vừa rồi không có cơ hội nói ra, bây giờ... sắp bại lộ sao?