Nói xong Tiết Ngọc Dung liền đưa tay nhấc ấm trà lên, nàng ta liếc Triệu ma ma một cái.
Triệu ma ma lại trực tiếp dùng sức túm lấy tay Ngọc Giảo, tiếp theo, Tiết Ngọc Dung cũng không dùng chén trà, nhấc ấm trà lên cao, trực tiếp tưới nước lên tay Ngọc Giảo.
Ào ào ào, kèm theo tiếng nước chảy nhỏ nhẹ, nước trà này, trực tiếp rót ở trên ngón tay trắng nõn tinh tế của Ngọc Giảo, đau đến cả người Ngọc Giảo run rẩy, theo bản năng muốn rụt ngón tay về.
Nhưng Triệu ma ma lại gắt gao kẹp cổ tay nàng, làm cho nàng không thể động đậy.
Tiết Ngọc Dung giống như rất hưởng thụ dáng vẻ Ngọc Giảo thống khổ nhưng lại không phản kháng được thế này, lúc này đã cười càng dịu dàng hơn.
Nếu không nhìn thấy Tiết Ngọc Dung đang làm chuyện gì, chỉ nhìn nụ cười dịu dàng đoan trang này, ai cũng sẽ cảm thấy đại nương tử của Bá phủ này là một người ôn nhu hiền lành.
Ngọc Giảo không phản kháng được, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Cũng may nước trà này, từ trong bếp mang tới, lại chờ ở bên ngoài một hồi, đã không phải là nước sôi.
Bằng không cứ giội xuống như vậy, Ngọc Giảo sợ là phải bị da thịt chia lìa.
Tiết Ngọc Dung cũng vẫn biết đúng mực, chỉ muốn Ngọc Giảo chịu khổ, cũng không muốn trực tiếp hủy diệt tay Ngọc Giảo.
Tiết Ngọc Dung không phải là lương tâm trỗi dậy, mà là vì nàng ta không muốn làm chuyện quá rõ ràng, khiến Tiêu Ninh Viễn phát hiện, hủy hoại thanh danh Hiền Lương đại nương tử.
Dù là như vậy.
Ngọc Giảo vẫn đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
Tiết Ngọc Dung cuối cùng cũng đặt ấm trà sang một bên, lạnh lùng nhìn Ngọc Giảo: "Nhớ kỹ bài học này!"
"Ngươi ở trong Bá phủ này, chỉ là một tên hạ tiện sinh con cho ta! Đừng có câu dẫn chủ quân, làm mộng đẹp bay lên đầu cành!" Tiết Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Ngọc Giảo đứng ở đó, người nhẹ nhàng run rẩy.
Tiết Ngọc Dung bảo nàng ngủ với Tiêu Ninh Viễn, thay nàng sinh con, Tiêu Ninh Viễn chướng mắt nàng, Tiết Ngọc Dung nói nàng là phế vật, muốn tra tấn nàng.
Hiện giờ Tiêu Ninh Viễn coi trọng nàng, Tiết Ngọc Dung lại muốn cảnh cáo nàng không nên câu dẫn Tiêu Ninh Viễn!
Bất kể nàng làm như thế nào, đều là sai, Tiết Ngọc Dung cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
Chẳng lẽ bởi vì nàng là thứ nữ, nàng là thiếp thất, nên chịu loại khổ sở tự dưng mà đến này sao?
Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, giọng nói nhàn nhạt: "Không phục?"
Ngọc Giảo vội vàng điều chỉnh tốt cảm xúc, cúi đầu quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Thiếp không dám."
Tiết Ngọc Dung đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua trước mặt Ngọc Giảo, bước chân hơi dừng lại, giống như cười mà không phải cười: "Ngươi tốt nhất là thật sự không dám, về sau đừng để cho ta biết, ngươi lén sau lưng ta hồ mị chủ quân! Bằng không... Người khó chịu không chỉ có ngươi, ngươi cũng phải thay tiểu nương và đệ đệ ngươi suy nghĩ một chút."
Ngọc Giảo khẽ cụp mắt.
Bây giờ đệ đệ đã vào Thái Học đọc sách, tiểu nương và đệ đệ của nàng sợ là không dễ dàng để bọn họ nắm thóp như vậy!
Tiết Ngọc Dung rời đi.
Ngọc Giảo ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Tiết Ngọc Dung, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.
Ngọc Giảo nhúng bàn tay sưng đỏ của mình vào trong chậu nước lạnh, lúc này mới cảm thấy thư giãn không ít.
Thu Hành đứng ở một bên lau nước mắt: "Đại phu nhân sao có thể đối xử với tiểu nương như vậy! Cũng không phải chính tiểu nương muốn đến Bá phủ này! "
Mắt Xuân Chi cũng đỏ lên, nhìn về phía Ngọc Giảo hỏi: "Tiểu nương, chẳng lẽ chúng ta cứ bị bắt nạt mãi như vậy sao?"
Nói đến đây, Xuân Chi dừng một chút, cắn răng nói: "Tiểu nương, nếu người có chuyện gì muốn làm, cứ phân phó Xuân Chi làm, cho dù liều cái mạng này, Xuân Chi cũng nguyện ý!"
Ngọc Giảo nhìn về phía Xuân Chi, trên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh: "Chưa tới lúc."
Hiện giờ trở mặt với Tiết Ngọc Dung, phần thắng quá nhỏ.
Còn cần chờ thêm một chút.
Chỉ là cơn giận này, cũng không thể chịu uổng.
Ngọc Giảo nghĩ như vậy, liền trực tiếp lấy tay trong chậu nước ra.
Xuân Chi đau lòng hỏi: "Tiểu nương không ngâm nước lạnh nữa sao?"
Ngọc Giảo rũ mắt nhìn về phía bàn tay vốn trắng nõn tinh tế nhưng bây giờ sưng đỏ, mở miệng nói: "Không cần."
...
Lãm Nguyệt viện vào lúc chạng vạng, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lúc này nha hoàn và người hầu không nhiều, ngay cả người trong phủ cũng ít khi đi ngang qua nơi này, so với người bình thường thì nơi này có chút hoang vu.
Nhưng Tiêu Ninh Viễn đứng ở cửa Lãm Nguyệt viện.
Ngược lại cảm thấy nơi này là nơi duy nhất trong Bá phủ có thể khiến hắn thư giãn tâm tình.
Nữ nhân ở hậu trạch Bá phủ không ít nhưng mấy ngày gần đây cũng chỉ có Ngọc Giảo khiến Tiêu Ninh Viễn hợp tâm nhất.
Bạch trắc phu nhân luôn mang bộ dáng triền miên trên giường bệnh, Tiêu Ninh Viễn cũng đã đi mấy lần nhưng mỗi lần đi, Bạch trắc phu nhân đều cáo ốm không thể hầu hạ.
Lâu ngày như vậy.
Tâm tư Tiêu Ninh Viễn cũng liền ngừng.
Cũng chỉ có một số ít thời điểm, sẽ làm theo thông lệ đi dạo một chút.
Về phần Uy Nhuy viện.
Mạnh Trắc phu nhân có con, tính tình cũng càng lúc càng nóng nảy. Hơn nữa mấy ngày trước Mạnh Trắc phu nhân sai người đẩy Ngọc Giảo vào nước, rốt cuộc Tiêu Ninh Viễn cũng muốn lạnh nhạt Mạnh Trắc phu nhân mấy ngày để khiển trách.
Kể từ đó.
Nơi Tiêu Ninh Viễn có thể đi liền không nhiều lắm.
Mấy thiếp thất, chỉ có Ngọc Giảo, mỗi lần đều có thể để hắn thư giãn.
Lúc Tiêu Ninh Viễn tiến vào viện, liền nhìn thấy trong phòng Ngọc Giảo đã đốt nến.
Thu Hành đứng ở cửa đang muốn mở miệng thông truyền, Tiêu Ninh Viễn liền lắc đầu.
Tiêu Ninh Viễn đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Liền nhìn thấy Ngọc Giảo lúc này vẫn đang chép kinh Phật, dường như vẫn chưa nhận thấy được Tiêu Ninh Viễn đến.
Dưới ánh nến, sườn mặt Ngọc Giảo lộ ra an bình tốt đẹp.
Tiêu Ninh Viễn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng là nữ tử xinh đẹp lộng lẫy như vậy nhưng hôm nay, ánh nến rơi vào trên người của nàng, lại làm nổi bật trên người nàng, dường như nhiều hơn mấy phần Phật tính.
Tiêu Ninh Viễn không đành lòng quấy rầy Ngọc Giảo, chậm rãi đến gần.
Ngọc Giảo còn đang viết.
Nhưng viết viết, hình như trên tay đột nhiên bị đau, nhịn không được thở nhẹ một tiếng, bút trên tay hơi dừng lại.
Cứ như vậy.
Tiêu Ninh Viễn liền chú ý tới, ngón tay sưng đỏ của Ngọc Giảo.
Chính là lúc này, Xuân Chi bưng nước trà vào.
Tiêu Ninh Viễn đã lấy bút trong tay Ngọc Giảo, kéo tay Ngọc Giảo, hỏi: "Đây là làm sao vậy? Ban ngày không phải rất tốt sao?"
Ngọc Giảo giống như bị kinh hãi, rụt lại đôi tay của mình, giấu sau lưng, tiếp theo liền ngạc nhiên mở miệng: "Chủ... Chủ quân... Ngài đã tới rồi?"
Tiêu Ninh Viễn lại hỏi: "Tay làm sao vậy?"
Ngọc Giảo rũ mắt, mũi chân nhẹ nhàng giật giật, tựa hồ rất bất an nhưng vẫn mở miệng nói: "Là thiếp... Chính mình không cẩn thận, dùng nước trà làm bỏng ngón tay."
Nói xong Ngọc Giảo liền ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Nhưng không sao! Không ảnh hưởng đến việc thiếp hầu hạ chủ quân!
Chính là lúc này, một tiếng vang giòn.
Là lúc Xuân Chi buông nước trà xuống, thanh âm lớn hơn vài phần.
Tiêu Ninh Viễn liếc nhìn Xuân Chi, thấy vẻ mặt Xuân Chi muốn nói lại thôi.
Ngọc Giảo thì cho Xuân Chi một ánh mắt khẩn cầu, nhìn dáng vẻ kia, là sợ Xuân Chi nói ra lời gì không tốt.
Tiêu Ninh Viễn thấy chủ tớ hai người, ở trước mặt mình lén lút mắt đi mày lại, trong lòng liền hiểu được, vết thương trên tay Ngọc Giảo, hẳn không phải vô duyên vô cớ tới, nhất định có nguyên do.
Ngày thường, Tiêu Ninh Viễn cũng không quan tâm chuyện của nữ nhân trong hậu trạch.
Nhưng hiện nay... Hắn đang sủng Ngọc Giảo, nếu có người bởi vậy khiến Ngọc Giảo không thoải mái, đó chính là khiến hắn không thoải mái.