Sáng sớm.

Ngọc Giảo hầu hạ Tiêu Ninh Viễn rửa mặt xong, Tiêu Ninh Viễn liền rời khỏi Lãm Nguyệt viện.

Chính lúc này Tàng Đông đã đuổi theo.

Không đợi Tiêu Ninh Viễn hỏi, Tàng Đông liền chủ động mở miệng: "Chủ quân, hôm qua chỉ có phu nhân tới Lãm Nguyệt viện."

Bước chân Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại.

Tàng Đông cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiêu Ninh Viễn một cái.

Chủ quân đây là hoài nghi phu nhân đối với Ngọc tiểu nương dùng thủ đoạn gì.

Người bên ngoài có lẽ không biết nhưng hắn là gã sai vặt thân cận nhất bên cạnh chủ quân, dĩ nhiên thấy rõ ràng, chủ quân mặc dù đối với phu nhân hòa khí nhưng thật ra cảm tình của hai người cũng không tốt.

Nghe nói...

Năm đó tình cảm của chủ quân và phu nhân thật ra cũng không tệ lắm, chủ quân thậm chí còn tự mình đến Hầu phủ cầu hôn.

Nhưng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, hai người vốn là trai tài gái sắc, sinh ra hiềm khích, chủ quân liền muốn từ hôn.

Nhưng từ hôn chẳng qua mới một ngày, tại Xuân Yến, hai người liền bị người nhìn thấy cùng ở trong một gian phòng.

Mọi người chỉ cho rằng chủ quân và phu nhân là cáu kỉnh, bây giờ lại hòa hảo, như vậy, hai người liền thuận lý thành chương thành thân.

Thật ra Tàng Đông cũng không rõ lắm nội tình chuyện này, chỉ biết là, từ sau khi chủ quân thành thân với phu nhân, liền giống như biến thành người khác.

Đối với phu nhân vẫn tốt như trước, chẳng qua rất ít khi ban đêm đi ngủ trong phòng phu nhân.

Nhìn phu nhân vừa khách khí vừa tôn trọng nhưng lại xa cách, không giống như là phu thê.

Chuyện lúc trước Tàng Đông không biết nhưng chuyện hôm nay Tàng Đông lại thấy rõ ràng, xưa nay chủ quân không hỏi qua chuyện hậu trạch, lại bởi vì phu nhân động đến Ngọc tiểu nương, trong lòng không vui.

Phải biết rằng, cách đây không lâu, chủ quân cũng bởi vì Ngọc tiểu nương là người phu nhân đưa tới, liền không thích Ngọc tiểu nương.

Tàng Đông nghĩ như vậy, trong lòng thầm nghĩ, sau này mình cũng phải kính Ngọc tiểu nương nhiều hơn một chút, hắn đã rất lâu không thấy chủ quân để bụng nữ nhân nào như vậy.

...

Tiết Ngọc Dung còn chưa rửa mặt xong đã nghe được tiếng thông truyền của Thúy Châu.

"Cái gì? Chủ quân tới rồi? " Tiết Ngọc Dung vội vàng cài hai cây trâm lên trên đầu mình, sau đó đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.

Quả thật nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn mặc trường bào màu tối đi vào phòng.

Tiết Ngọc Dung có vẻ hơi cao hứng.

Lẽ ra hôm nay, chủ quân sẽ không tới Cầm Sắt Viện, cho nên nàng ta mới dậy muộn một chút, thật không nghĩ đến, chủ quân lại tới!

Mấy ngày nay, chủ quân đến viện này của nàng ta, dường như cũng chăm chỉ hơn ngày thường.

Từ khi để cho Ngọc Giảo kia hầu hạ chủ quân, chủ quân giống như bắt đầu lạnh nhạt Mạnh Trắc phu nhân.

Nghĩ như vậy, Tiết Ngọc Dung lại cảm thấy thư thái vài phần, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, xem ra để tiểu tiện nhân Ngọc Giảo này nhập phủ, quả nhiên là đúng.

Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện đi đưa Ngọc Giảo lấy lòng chủ quân, để chủ quân nhìn nàng ta thêm vài lần, liền  đáng giá.

Tiết Ngọc Dung nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn, ánh mắt nhu tình như nước: "Chủ quân."

"Nhanh, nhanh, đi phòng ăn truyền thiện, chọn món ăn chủ quân thích!" Tiết Ngọc Dung vui vẻ nói.

Tiêu Ninh Viễn đánh giá Tiết Ngọc Dung đang tươi cười trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, tựa hồ cũng cười.

Tiết Ngọc Dung nhìn thấy nụ cười này, càng thêm vui vẻ.

"Chủ quân, hôm nay sao lại vui vẻ như vậy? Có thể nói với Dung nhi một chút không?" Tiết Ngọc Dung dịu dàng nói.

Tiêu Ninh Viễn thấy Tiết Ngọc Dung như vậy, nụ cười liền trở thành như cười như không.

Tiết Ngọc Dung thấy Tiêu Ninh Viễn không trả lời mình, liền xấu hổ chuyển đề tài: "Chủ quân, qua mấy ngày nữa là đại thọ của tổ mẫu Dung nhi, chủ quân có thể bồi Dung nhi về Vĩnh Xương Hầu phủ một lần không?"

Tiêu Ninh Viễn nghe Tiết Ngọc Dung nhắc tới chuyện này, cũng không có ý làm khó Tiết Ngọc Dung.

Mà là nhàn nhạt mở miệng: "Được."

Tiết Ngọc Dung không biết Tiêu Ninh Viễn đã đáp ứng Vĩnh Xương Hầu chuyện này, hiện giờ thấy Tiêu Ninh Viễn đáp ứng thống khoái, nhất thời kinh hỉ.

Chủ quân, mấy ngày gần đây, thật sự không giống với thường ngày.

Tiết Ngọc Dung đang vui mừng.

Nghe thấy Tiêu Ninh Viễn mở miệng nói: "Đã là tổ mẫu của ngươi, vậy cũng hẳn là tổ mẫu của Ngọc Giảo, đến lúc đó tỷ muội các ngươi cùng nhau hồi phủ đi."

Nụ cười trên mặt Tiết Ngọc Dung hơi cứng đờ.

Tiêu Ninh Viễn liếc Tiết Ngọc Dung một cái, hỏi: "Thế nào? Có gì không ổn sao?"

Tiết Ngọc Dung vội vàng cười nói: "Không có gì không ổn, chính là thọ yến của tổ mẫu, muốn mời không ít sĩ tộc trong kinh, thân phận Ngọc Giảo hèn mọn... Ta lo lắng Ngọc Giảo đụng phải khách quý."

Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Tiết Ngọc Dung hỏi: "Ý của phu nhân là, muốn bản bá nâng thân phận Ngọc Giảo lên một chút?"

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tiết Ngọc Dung lập tức cứng đờ.

Nàng ta vội vàng mở miệng nói: "Ta biết chủ quân, bởi vì ta và nhà mẹ đẻ nên muốn hậu đãi Ngọc Giảo nhưng hôm nay Mạnh Trắc phu nhân có thai trong người, nếu trong phủ chúng ta lại xuất hiện thêm một vị quý thiếp, chỉ sợ sẽ làm tổn thương Âm Âm muội muội."

Tiết Ngọc dưới tình thế cấp bách, liền đem Mạnh Trắc phu nhân ra ngoài.

Tiết Ngọc Dung muốn lợi dụng Ngọc Giảo, đương nhiên không hy vọng thân phận Ngọc Giảo nước lên thì thuyền lên, lương thiếp, chính là cực hạn nhẫn nại của Tiết Ngọc Dung.

Tiết Ngọc Dung lại nói tiếp một câu: "Về phần Ngọc Giảo muội muội, mặc dù thân phận thấp kém nhưng có ta làm chỗ dựa cho nàng, có lẽ cũng không có người sẽ xem thường nàng, ngày mai cứ dựa theo ý tứ của chủ quân, cùng nhau mang nàng hồi phủ là được."

Nói xong, Tiết Ngọc Dung lặng lẽ quan sát thần sắc Tiêu Ninh Viễn.

Thấy Tiêu Ninh Viễn cúi đầu uống trà, lòng nàng ta không nhịn được nhấc lên.

Rất sợ câu tiếp theo của Tiêu Ninh Viễn sẽ không để ý gì khác, nâng Ngọc Giảo thành quý thiếp.

Nếu thật sự để tiện nhân Ngọc Giảo này vào phủ không đến nửa tháng, liền làm quý thiếp, mặt của nàng ta phải để ở đâu?

Cũng may Tiêu Ninh Viễn cũng đến lúc là dừng, hoặc là Tiêu Ninh Viễn cũng thật sự bận tâm đến cảm xúc của Mạnh Trắc phu nhân.

Cho nên uống nửa chén trà nhỏ, liền thần sắc bình tĩnh mở miệng: "Vậy cứ theo ý của phu nhân."

Nói xong lời này, Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại, lại nói: "Ngọc Giảo nếu là người ngươi đưa đến quý phủ, ngươi liền chiếu cố nhiều một chút, chớ để Ngọc Giảo kia lại xảy ra nhiễu loạn như nước rơi, bỏng tay."

Nói xong, uống hết một chén trà.

Tiêu Ninh Viễn liền đứng dậy, đi ra ngoài.

Thúy Châu đã bưng đồ ăn vào.

Tiết Ngọc Dung lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng nói: "Chủ quân, không...ở lại dùng cơm sao?"

Nhưng lúc này Tiêu Ninh Viễn đã rời khỏi Cầm Sắt Viện.

Còn lại một mình Tiết Ngọc Dung đứng trong phòng, nhìn bóng lưng Tiêu Ninh Viễn, thần sắc ảm đạm bất định.

Triệu ma ma nhìn thấy hết chuyện vừa rồi, lúc này liền tiến lên đỡ Tiết Ngọc Dung.

Tiết Ngọc Dung nhìn Triệu ma ma, trong giọng nói tràn đầy bi thiết: "Triệu ma ma, bà nghe rõ chưa, chủ quân hôm nay tới đây... Không phải vì ta, là tới cảnh tỉnh ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play