Tiết Canh đi tới trước mặt người gác cổng, đưa tay ra liền dùng sức giật lấy văn thiếp, không chút che dấu đắc ý của mình, hắn lộ văn thiếp của mình: "Chỉ bằng ngươi, cũng xứng đi Thái Học đọc sách?"

"Dù cho ngươi đi thi Thái Học thì như thế nào? Không phải vẫn là thi không đậu sao!" Tiết Canh nở nụ cười.

Lúc này Tiết Canh cũng không chú ý tới, sau khi hắn lấy đi một tấm văn thiếp, một tấm văn thiếp khác bị động tác của hắn làm rớt trên mặt đất, rơi vào trước mặt Tiết Lang.

Ánh mắt Tiết Lang bị tấm văn thiếp rơi trên mặt đất hấp dẫn.

Hắn nhìn văn thiếp trong tay Tiết Canh, lại nhìn tờ văn thiếp trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong.

Tay của hắn có chút run nhè nhẹ mà cầm lấy văn thiếp kia.

Lúc này Tiết Canh và Lý thị cũng chú ý tới văn thiếp trên mặt đất.

Tiết Canh có chút nghi hoặc: "Thái Học này muốn tuyển học sinh sẽ phát hai tấm văn thiếp sao?"

Lý thị nghe xong lời này sắc mặt hơi đổi!

Tiết Canh là ngu xuẩn không kịp phản ứng mấu chốt trong đó nhưng Lý thị lại hiểu rõ!

Lý thị lập tức quát lớn: "Canh nhi, con còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh chóng cầm văn thiếp này về, chớ để loại đồ hạ tiện này làm bẩn văn thiếp thái học!"

Tiết Canh lập tức muốn đưa tay cầm lấy...

Nhưng vẫn chậm một bước.

Tiết Lang đã mở văn thiếp kia ra.

Trên tấm văn thiếp đặt phía dưới này, thình lình viết tên "Tiết lang".

Tiết Lang ngạc nhiên nhìn về phía Liễu tiểu nương, chia sẻ niềm vui sướng của mình với Liễu tiểu nương: "Tiểu nương! Con thi đậu rồi! Con thi đậu rồi! - Con có thể đi Thái học đọc sách!

Liễu tiểu nương vội vàng nghiêng người nhìn.

Tiếp theo hai mắt liền ửng đỏ nhìn về phía Tiết Lang: "Lang Nhi, con làm được rồi, con thật sự làm được."

Tiết Canh còn muốn đi lên đoạt văn thiếp nhưng Tiết Lang lại giương tay lên, giơ văn thiếp lên cao, cũng nhìn Vĩnh Xương Hầu cao giọng nói: "Phụ thân, Lang Nhi đã thi đậu Thái học, kính xin phụ thân xem qua!"

Vĩnh Xương hầu vốn muốn bán cho Tiêu Ninh Viễn một cái nhân tình, cũng để Tiết Lang đi Thái học.

Vừa rồi Tiết Canh nói Thái Học phát văn thiếp, liền không có cơ hội báo danh cho những người khác, hắn còn có mấy phần thất vọng.

Thật không ngờ, bây giờ lại có hồi lộ chuyển.

Tiết Lang vậy mà dựa vào bản lãnh của mình thi đậu Thái Học!

Tuy rằng Vĩnh Xương hầu hồ đồ nhưng ở trong Biện Kinh nhiều năm, dĩ nhiên biết Thái Học này khó thi cỡ nào nhưng hôm nay... Tiết Lang thi đậu.

Vĩnh Xương hầu đã đưa tay nhận lấy văn thiếp kia, Tiết Canh nhìn thấy một màn này, dù kiêu ngạo, cũng không dám hành động.

Lý thị âm trầm nhìn Liễu tiểu nương và Tiết Lang.

Thật không ngờ, tiện chủng Tiết Lang này, vậy mà thật thi đậu Thái Học!

Chuyện xảy ra hôm nay, khiến Lý thị giống như ở trong vô hình, bị tát một cái.

Dù sao vừa rồi Lý thị còn nói Tiết Lang thô bỉ bất nhập lưu nhưng hôm nay Tiết Lang đã chứng minh được thực học của mình!

Vĩnh Xương Hầu nhìn văn thiếp kia, hiếm khi mà dùng ánh mắt tán dương, nhìn Tiết Lang một chút: "Biểu hiện rất tốt, ngày sau ngươi vào Thái học, nhất định phải cố gắng tranh giành cho Hầu phủ, cũng phải phụ tá huynh trưởng ngươi thật tốt!"

Tiết Lang lập tức chắp tay nói: Cẩn tuân phụ thân dạy bảo.

Hắn chắc chắn sẽ học thật giỏi, tranh giành một thành tích cho mẫu thân và tỷ tỷ!

Vĩnh Xương Hầu lại nhìn Liễu tiểu nương, thần sắc ôn hòa mấy phần: "Ngươi là người biết dạy hài tử..."

Hai đứa trẻ được dạy dỗ bên cạnh Liễu tiểu nương đều có tiền đồ.

Hắn đã rất lâu không đến viện Liễu thị, hiện giờ nhìn Liễu thị... cũng nhịn không được nhớ lại mấy phần lúc trước.

Nghĩ như vậy, Vĩnh Xương Hầu liền đỡ Liễu tiểu nương dậy, trực tiếp dẫn Liễu thị rời khỏi Lý thị.

Lý thị nhìn thấy cảnh này, cắn chặt răng, ánh mắt như ngâm độc.

...

Khi văn thiếp đưa đến phủ Vĩnh Xương Hầu, Ngọc Giảo đang xách hai thứ đồ vật, đi theo Tiêu Ninh Viễn về Bá phủ.

Đó là hai món điểm tâm nhỏ.

Sau khi ra khỏi trà phường Thượng Dương, Tiêu Ninh Viễn liền hỏi nàng, có muốn mua gì không, nàng liền chọn hai món điểm tâm.

Ngọc Giảo cũng không phải loại không biết chừng mực, thật sự có can đảm để Tiêu Ninh Viễn đi dạo cùng mình trên đường.

Nàng dám cam đoan, nếu nàng thật sự rêu rao khắp nơi với Tiêu Ninh Viễn ở trên đường, không bao lâu nữa tin tức này sẽ truyền về Bá phủ, đến lúc đó... phiền phức sẽ theo nhau mà đến.

Thế là Ngọc Giảo mua điểm tâm xong, liền nói muốn hồi phủ.

Đến phủ này, Tiêu Ninh Viễn liền đi, Ngọc Giảo liền dẫn Xuân Chi đi Lãm Nguyệt viện.

Lúc này mới tiến vào Lãm Nguyệt viện.

Ngọc Giảo liền nhìn thấy Thúy Châu đứng ở cửa phòng của mình.

Trái tim Ngọc Giảo lập tức nhấc lên, bước chân của nàng hơi dừng lại, rất muốn xoay người rời đi... Nhưng không thể.

Nàng chỉ có thể kiên trì, từng bước một đi vào trong phòng.

Nụ cười tươi tắn trên mặt nàng cũng dần dần tiêu tán, ánh sáng trong mắt cũng chậm rãi tán đi, chờ Ngọc Giảo đẩy cửa phòng ra, lúc bước vào trong phòng, mặt nàng đã tràn đầy vẻ hèn mọn.

Tiết Ngọc Dung đang ngồi trong phòng Ngọc Giảo.

Nàng nhìn thấy Ngọc Giảo rụt rè tiến vào, trên mặt tràn đầy ý cười ôn hòa: "Về rồi?"

Một tiếng này, tựa như đang quan tâm.

Ngọc Giảo rũ mắt, tiếp theo liền dịu dàng quỳ xuống: "Xin phu nhân thứ tội."

"Ngươi có tội gì? Ngươi làm được rất tốt! Trước đây ta đã coi thường ngươi, ngươi mới được chủ quân sủng ái mấy ngày mà đã có thể khiến chủ quân dẫn ngươi ra khỏi phủ, đúng là thủ đoạn tốt." Tiết Ngọc Dung  nói, liền cười ra tiếng.

Thật ra giọng nói của Tiết Ngọc Dung không khó nghe.

Nhất là thời điểm cười như vậy, rất ôn hòa vui tươi.

Nhưng rơi vào trong tai Ngọc Giảo, lại không có gì khác với giọng La Sát trong Địa Phủ.

Nàng tình nguyện hôm nay Tiết Ngọc Dung gặp mình, liền cho nàng hai bạt tai, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng Tiết Ngọc Dung như vậy.

Tiết Ngọc Dung dựa lưng vào ghế, dịu dàng nhìn về phía Ngọc Giảo: "Nếu làm được tốt như vậy, vậy hôm nay... Ta sẽ ban thưởng ngươi uống Long Tỉnh Tây Hồ, như thế nào?"

Nói đến đây, Tiết Ngọc Dung hơi dừng lại: "Nghĩ đến kinh Phật của ngươi còn chưa chép xong, uống Tây Hồ Long Tỉnh này xong, ngươi tối nay phải chép kinh Phật thật tốt mới được."

Lúc này Triệu ma ma đã dùng khay, bưng một khay nước trà nóng hổi vào.

Ngọc Giảo nhìn thấy một màn này, sắc mặt trắng bệch.

Nàng nhìn về phía Tiết Ngọc Dung, mở miệng nói: "Phu nhân tức giận, cho dù chặt tay thiếp cũng được, thiếp chỉ sợ bị thương tay, không thể hầu hạ chủ quân, cũng không cách nào thuận lợi sinh hạ Lân nhi cho phu nhân."

Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo: "Ngươi dùng thân thể hầu hạ chủ quân là được, đôi tay này có quan trọng như vậy sao? Ngươi không chịu nhận phần thưởng của ta sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play