Ngọc Giảo đi theo Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lúc đứng dậy đi ra ngoài, quần áo vướng trên ghế, cả người Ngọc Giảo hơi lảo đảo một cái.
Còn không đợi Ngọc Giảo đứng vững.
Tiêu Ninh Viễn vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Ngọc Giảo.
Lúc này Thẩm Hàn Thời và Trình Phóng đang đứng dậy hành lễ tiễn biệt Tiêu Ninh Viễn.
Ngọc Giảo cứ như vậy, bị Tiêu Ninh Viễn mang đi.
Lúc xuống lầu, Ngọc Giảo luôn cảm thấy có một ánh mắt rơi vào trên người mình, nàng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Thẩm Hàn Thời đang cúi đầu uống trà, trong lòng nàng thầm nghĩ, nhất định là mình hối hôn trước, chột dạ mới có thể như thế.
Thẩm Hàn Thời bây giờ đã là trạng nguyên lang, sao có thể để ý chuyện cũ?
...
Vĩnh Xương Hầu phủ.
Liễu tiểu nương cùng Tiết Canh, đang quỳ gối trước mặt Đại phu nhân Lý thị.
Hôm nay hai mẹ con bị gọi đến vấn trách.
Nói Tiết Lang lẻn vào thư phòng Tiết Canh, hủy bài học Tiết Canh vừa mới làm xong.
Lý thị đánh giá Liễu tiểu nương thần sắc hèn mọn, trong ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
Ở nông thôn hơn mười năm, chẳng những không để cho Liễu tiểu nương này biến thành thôn phụ thô bỉ, ngược lại trên người Liễu tiểu nương có thêm khí chất điềm tĩnh.
"Tiết Lang, ngươi biết sai chưa?" Lý thị lạnh giọng quát lớn.
Tiết Lang chung quy vẫn là thiếu niên cuồng vọng, không chịu ăn ủy khuất này, lập tức mở miệng nói: "Mẫu thân, con vẫn chưa đi thư phòng của Tiết Canh, làm sao có thể hủy đồ vật của Tiết Canh?"
Lý thị cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói không đi liền không đi?"
"Trừ ngươi ra còn có thể là ai?" Lý thị hỏi lại.
"Ta biết rõ ngươi ghen ghét Canh nhi nhập Thái Học, ta không đồng ý cho ngươi đi, ngươi liền lòng mang bất mãn nhưng ngươi cũng không nhìn một chút chính mình là cái thứ gì! Mấy năm nay, ta mời bao nhiêu danh sư đến dạy Canh Nhi, như thế mới dám đưa Canh Nhi đi trường Thái học! - Mà ngươi, những năm này lớn lên ở nông thôn, biết được mấy chữ, ngươi đến trong Thái Học, sẽ chỉ làm Hầu phủ mất mặt!
Lý thị một giẫm một nâng.
Giẫm Tiết Lang, nâng Tiết Canh.
Nói con của mình thành người tài học ưu tú, nói Tiết Canh thành người thô bỉ không biết mấy chữ.
Tiết Lang cứng cổ, ánh mắt tràn đầy quật cường: "Ta không làm chính là không làm! Mẫu thân vu oan cho ta như vậy, không sợ ngày sau chân tướng rõ ràng, bị người ta lên án sao?"
Lý thị híp mắt đánh giá Tiết Lang.
Lý thị cười lạnh: "Liễu thị, ngươi thật đúng là sinh được một nhi tử tốt, tuổi còn nhỏ đã dám khiêu chiến với ta, ngày sau nếu trưởng thành... Vậy còn thế nào nữa?"
Liễu tiểu nương nghe lời này, nhịn không được mà phát lạnh khắp cả người.
Bà có thể sống tạm trong phủ nhiều năm nay, cũng là bởi vì biết tính tình Lý thị.
Lý thị không thích người vượt qua, không thích người khác tranh cường trước mặt bà ta, phàm là có người lộ ra phong mang, kết cục nhất định là chết lặng không một tiếng động.
Liễu tiểu nương thấp giọng quát lớn: "Lang nhi, sao ngươi có thể va chạm phu nhân như thế, còn không dập đầu nhận sai!"
Tiết Lang trong lòng nén lửa giận, quật cường nhìn Liễu tiểu nương: "Tiểu nương, Lang Nhi không sai!"
Lý thị cười lạnh: "Nhìn đi, đứa con trai ngoan này... ngay cả lời của ngươi cũng không nghe, đúng là càng ngày càng không có quy củ, nếu ta thay ngươi dạy cho nó quy củ, ngươi hẳn là không ngại chứ?"
Liễu tiểu nương nghe xong lời này, nhịn không được run rẩy.
Bà quỳ trên mặt đất, thần sắc bi thương: "Phu nhân, Lang Nhi tuổi nhỏ, thiếp nguyện ý thay Lang Nhi lãnh phạt."
Lý thị cười lạnh: "Ngươi cũng có lỗi quản giáo bất lực, cùng nhau phạt đi, thỉnh gia pháp!"
Tiết Lang nghe xong lời này, cả người giật mình.
Trong giây lát hắn lấy lại tinh thần, biết được mình không nên tranh chấp nhất thời với Lý thị.
Hắn ta khó khăn dập đầu với Lý thị, giọng nói tối tăm: "Ta..."
Lý thị nhìn Tiết Lang trước mắt, khóe môi hơi nhếch lên.
Tiết Canh bên cạnh, cũng đắc ý cười nói: "Ngươi xem ngươi, là cái thá gì? Ngươi và tiểu nương đều là một con chó dưới chân mẫu thân ta, dỗ cho chúng ta vui vẻ thì thưởng cho hai khúc xương cho các ngươi ăn, nếu dám sủa chủ nhân, thì cho người dùng gậy đánh chết!"
Tiết Lang hai mắt đỏ thẫm, khuất nhục như thế, hắn làm sao có thể nhịn?
Nhưng không đành lòng... Hôm nay xui xẻo, e là chính là tiểu nương của hắn.
Lý thị này, quen dùng người thân của bọn họ để bắt chẹt người.
Chính là lúc này.
Vĩnh Xương Hầu vừa đi vào bên trong, vừa phân phó một câu: "Đi gọi Tiết Lang tới!"
Phân phó xong, lúc này hắn mới nhìn thấy Tiết Lang đang quỳ gối trong phòng.
Vĩnh Xương hầu nghi ngờ nhìn thoáng qua mọi người.
Lý thị vội vàng mở miệng: "Hầu gia gấp gáp tìm Tiết Lang như vậy nhưng Tiết Lang lại gây ra họa gì?"
Không đợi Vĩnh Xương Hầu trả lời, Lý thị liền tiếp tục nói: "Ta cũng đang dạy Tiết lang quy củ, vừa rồi Canh nhi nói, Tiết lang ghen ghét hắn có thể vào Thái học, lẻn vào thư phòng của hắn, hủy toàn bộ bài vở mới của Canh nhi."
Lý thị hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Tuổi còn nhỏ đã có ý đồ xấu như vậy, nếu không nghiêm trừng, về sau nhất định sẽ trở thành tai hoạ của Hầu phủ! Làm mất thanh danh Hầu phủ! Hầu gia, theo ta thấy, không bằng đưa kẻ này vào Giám Học đường."
Giám Học đường, nghe tên thì giống Quốc Tử Giám.
Kỳ thật lại là một cái ý tứ khác, giám, ý là giam lao, tên như ý nghĩa, đây là chỗ giam giữ thiếu niên bất hảo trong kinh.
Nếu thật sự để Tiết Lang vào nơi như vậy, chính là để thiếu niên tuấn tú này đi vào Địa ngục Vô Gian!
Liễu tiểu nương nghe lời này, sinh lòng tuyệt vọng, thầm nghĩ việc này sợ là không thể dễ dàng thoát được.
Từ ngày Tiết Lang tranh được cơ hội đi thi Thái học, Lý thị liền đem ánh mắt rơi vào trên người mẹ con bọn họ, bây giờ muốn mượn cơ hội này, ép bọn họ vĩnh viễn không thể xoay người.
Trong lòng Liễu tiểu nương rõ ràng, cái này mặc dù thoạt nhìn chỉ là việc nhỏ nhưng chỉ là việc nhỏ như vậy, cũng đủ để đè sập mẹ con bọn họ.
Mặc dù bà tâm tàng cẩm tú nhưng ở trong Hầu phủ này, bà và Lý thị xuất thân từ thế gia này, chính là muốn tranh cũng không thể tranh.
Bà không khỏi có chút tuyệt vọng... Chính bà đem cả đời mai táng ở trong đại viện nhà cao cửa rộng này cũng thôi đi nhưng trơ mắt nhìn con của bà, một người lại một người bị ức hiếp, lòng của bà đau như dao cắt.
Liễu tiểu nương lệ rơi đầy mặt nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu, giọng nói bi thương mở miệng: "Hầu gia..."
Ngày đó khi Ngọc Giảo được đưa đi phủ Trung Dũng bá, bà cũng đã cầu tình như vậy, chỉ tiếc, không ai sẽ để ý một thiếp thất có khổ sở hay không.
Vĩnh Xương hầu vừa vào nhà, Lý thị liền một câu tiếp một câu, căn bản không cho Vĩnh Xương hầu cơ hội mở miệng.
Lúc này Vĩnh Xương Hầu cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu là thường ngày, Vĩnh Xương Hầu nói không chừng sẽ theo ý Lý thị, nghiêm trị Tiết Lang.
Nhưng bây giờ...
Vĩnh Xương Hầu nhíu mày nhìn về phía Liễu tiểu nương, trong giọng nói có vài phần không kiên nhẫn: "Ta đâu có nói muốn phạt Tiết Lang, ngươi khóc cái gì?"
Nói đến đây, ánh mắt Vĩnh Xương Hầu rơi vào trên người Lý thị: "Chuyện lớn cỡ nào? Bài học bị hủy thì viết lại lần nữa! Đúng, coi như ôn lại một lần."
Vĩnh Xương Hầu hơi dừng lại, lời nói xoay chuyển: "Về phần Tiết Lang, nếu có lòng cầu học, vậy thì cùng nhau đưa vào Thái Học đi!"
Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người giật mình nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu.
Cho dù là Liễu tiểu nương cũng không dám tin... Hầu gia đột nhiên đồng ý cho Tiết lang vào Thái học. Phải biết ngày đó Tiết lang tranh cơ hội cho mình đi thi Thái học, chính là Vĩnh Xương hầu không muốn dùng ấm cống đưa Tiết lang nhập học... Hiện giờ sao đột nhiên thay đổi chủ ý?
Liễu tiểu nương giật mình, Lý thị bên kia càng giật mình.
Lý thị nhịn không được mở miệng nói: "Hầu gia! Ngươi hồ đồ rồi, Tiết Lang là người thô bỉ, nếu vào trường Thái học, ngươi không sợ hắn làm mất mặt Vĩnh Xương Hầu phủ chúng ta sao?"
Chính là lúc này.
Người gác cổng tiến đến thông báo: "Hầu gia, phu nhân, Thái Học đưa văn thiếp trúng tuyển tới."
Tiết Canh ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Tuyển sách trúng tuyển?"
Nói đến đây, Tiết Canh đưa ánh mắt rơi vào trên người Tiết Lang, trong ánh mắt có vài phần đắc ý: "Thật là quá không khéo, mặc dù phụ thân muốn đưa ngươi vào Thái học nhưng vừa dán xong danh sách này, Thái học liền không thu học sinh nữa."