Tiêu Ninh Viễn liên tiếp hai ngày, đều ở chỗ Ngọc Giảo.
Đồ bổ của Cầm Sắt Viện, từng đống từng đống đưa tới chỗ Ngọc Giảo.
Ba ngày này, tâm tình Tiết Ngọc Dung rất phức tạp, vừa thống khoái vừa không thoải mái.
Thống khoái chính là, theo Tiết Ngọc Dung, loại người như Ngọc Giảo này, không bao lâu nữa, liền có thể sinh hạ Lân nhi cho mình.
Không thoải mái là, vừa nghĩ tới tiểu hồ ly tinh Ngọc Giảo này không biết dùng thủ đoạn gì câu dẫn Tiêu Ninh Viễn, trong lòng Tiết Ngọc Dung liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đã là ngày thứ ba.
Ngọc Giảo đã sớm chuẩn bị tốt, chờ Tiêu Ninh Viễn tới.
Ai biết, sắc trời tối xuống, Tiêu Ninh Viễn cũng không có ý tới đây.
Xuân Chi nhìn nhìn Ngọc Giảo, lo lắng Ngọc Giảo sẽ mất mát, muốn nói lại thôi.
Ngọc Giảo lại tâm tình không tệ nhìn Xuân Chi một cái, mở miệng nói: "Dùng cơm đi."
Tiêu Ninh Viễn không đến, nàng cũng không đợi nữa, nàng cũng không thể vì chờ Tiêu Ninh Viễn mà để cho mình đói bụng chứ?
Ai biết Ngọc Giảo bên này vừa mới ngồi xuống, mới ăn hai miếng, Tiêu Ninh Viễn liền từ bên ngoài đi nhanh tới.
Lúc Tiêu Ninh Viễn vào nhà, Ngọc Giảo đã ăn được một nửa.
Tiêu Ninh Viễn im lặng trong chớp mắt.
Hắn mới bận xong công vụ, cơm cũng chưa ăn, liền vội vã chạy về phủ, vốn tưởng rằng Ngọc Giảo sẽ chờ mình dùng cơm, thật không nghĩ đến, Ngọc Giảo không có lương tâm, cơm đều sắp ăn xong rồi?
Ngọc Giảo thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Tiêu Ninh Viễn, liền biết Tiêu Ninh Viễn hẳn là mới từ giáo trường Tây Giao trở về.
Nàng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng nghĩ lại nàng đã nghĩ thông suốt.
Chột dạ làm cái gì chứ? Trong viện của Tiêu Ninh Viễn, nữ nhân khác còn nhiều, ai biết Tiêu Ninh Viễn nhất định sẽ đến Lãm Nguyệt viện?
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, trên mặt Ngọc Giảo vẫn hết sức cao hứng mở miệng: - Chủ quân ngươi tới rồi! Mau ngồi xuống dùng cơm đi!"
Tiêu Ninh Viễn ngồi xuống, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn đã bị ăn hết một nửa.
Ngọc Giảo có chút lúng túng giải thích: "Thiếp... Thiếp cho rằng chủ quân sẽ không tới, nếu biết chủ quân sẽ tới, đừng nói trời vừa tối, cho dù đợi đến sáng mai, thiếp cũng sẽ không ăn một miếng cơm!"
Tiêu Ninh Viễn liếc nhìn Ngọc Giảo một cái.
Hắn từ trong ánh mắt của Ngọc Giảo, nhìn ra mấy phần dối trá.
Tiểu nữ nương Ngọc Giảo này, lúc mới quen, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy dung nhan xinh đẹp, thân thể mê người, khiến người ta nhịn không được chú ý nhiều hơn một phần, chú ý rồi, lại sẽ cảm thấy nàng đáng thương.
Nhưng chờ sau khi hiểu rõ thêm một chút.
Tiêu Ninh Viễn có một loại cảm giác, loại kiều tiếu, đáng thương, nhu nhược trước kia, dường như cũng không phải là Ngọc Giảo chân chính.
Đúng lúc này.
Tiêu Ninh Viễn sau khi phát giác được Ngọc Giảo dối trá, ngược lại cảm thấy có vài phần thú vị.
Ngọc Giảo thấy Tiêu Ninh Viễn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhịn không được hỏi: "Chủ quân đây là không tin Ngọc Giảo sao?"
Tiêu Ninh Viễn lúc này mới nói: "Ta ở trong lòng ngươi, chính là loại người để ngươi vì chờ ta, cả đêm đều không ăn cơm sao?"
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Chủ quân đương nhiên không phải người như thế, chủ quân yêu thương Ngọc Giảo, trong lòng Ngọc Giảo đều biết!"
Ngọc Giảo nói xong, liền gắp một ít đồ ăn vào trong chén sạch sẽ, cuối cùng bày ở trước mặt Tiêu Ninh Viễn, mở miệng nói: "Chủ quân, đồ ăn còn chưa lạnh, nên dùng một ít đi."
Tiêu Ninh Viễn liếc nhìn Ngọc Giảo: "Chỉ cho ta ăn một ít đồ ăn thừa?"
Ngọc Giảo cân nhắc ngôn ngữ mở miệng: "Chủ quân, một bát cháo một bát cơm đương nhiên không dễ dàng có được, ngài không nên ghét bỏ những thứ này là đồ ăn thừa."
Tiêu Ninh Viễn không ngờ Ngọc Giảo sẽ nói ra những lời như vậy, đánh giá Ngọc Giảo hỏi: "một bát cháo một bát cơm không dễ dàng gì? Nói một chút, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Ngọc Giảo theo lời Tiêu Ninh Viễn liền trả lời: "Thiếp nghĩ, bách tính trồng trọt lương thực, phơi gió phơi nắng, thuộc loại không dễ, tướng sĩ biên quan, hộ vệ bách tính, màn trời chiếu đất, thuộc dạng không dễ..."
Tiêu Ninh Viễn ngoài ý muốn nhìn về phía Ngọc Giảo.
Trước đây, hắn chỉ coi Ngọc Giảo là một mỹ nhân chỉ có túi da biết nói lời khéo léo, mặc dù cũng khiến người ta thương tiếc tâm động nhưng đẹp thì đẹp đấy, ngoài ra không còn vật gì khác.
Hôm nay Ngọc Giảo nói như vậy.
Hắn ngược lại cảm thấy Ngọc Giảo rất khác biệt.
Ngọc Giảo có chút dừng lại, lại nói một câu: "Chủ quân ăn bổng lộc của vua, vì quân phân ưu, bây giờ dựa vào bổng lộc này nuôi gia đình, cũng rất không dễ dàng."
Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Chẳng qua chính là muốn để cho ta ăn cơm thừa của ngươi, liền nói ra nhiều đạo lý hư tình giả ý như vậy! Quả thực là miệng lưỡi dẻo quẹo!"
Ngọc Giảo có chút ung dung, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật câu nói trước đó là lời thật lòng, về phần câu sau... Hoàn toàn chính xác có chút giả, thiếp cảm thấy chủ quân làm việc cho triều đình, tuy vất vả nhưng lại có niềm vui trong đó."
Thấy Ngọc Giảo thừa nhận dứt khoát như vậy.
Tiêu Ninh Viễn bị chọc tức đến bật cười.
Toàn bộ quý phủ, thật đúng là chỉ có một mình Ngọc Giảo khiến hắn dở khóc dở cười như vậy.
Tiêu Ninh Viễn rũ mắt nhìn thức ăn trong chén, lại gọi Xuân Chi thêm một bát cơm, tiếp theo liền ăn sạch thức ăn còn lại trên bàn.
Tốc độ ăn cơm của hắn rất nhanh.
Không giống như công tử phú quý bình thường.
Đương nhiên, tốc độ mặc dù nhanh nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, vẫn có loại thanh quý giống như bẩm sinh.
Thật ra lời nói hôm nay của Ngọc Giảo rất hợp tâm ý của Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn từng tòng quân, cũng từng gặp nạn bị nhốt trong Tuyết Sơn, lương cạn thảo tuyệt, đói đến mức hắn cho rằng, đời này của mình có thể sẽ chết đói.
Lúc đó, đừng nói là cơm thừa, cho dù là rễ cỏ, hắn cũng từng gặm.
Từ đó về sau.
Trong lòng hắn rất chán ghét người kiêu xa dâm dật, dĩ nhiên cũng bao gồm người lãng phí lương thực.
Bây giờ Ngọc Giảo hành động như vậy, mặc dù hơi càn rỡ nhưng lại khiến hắn cảm thấy, tiểu nữ tử này so với những nữ tử thế gia xa xỉ khác, rất khác biệt.
Khiến người... có mấy phần thưởng thức.
Tiêu Ninh Viễn lại một lần nữa ngủ lại ở Lãm Nguyệt viện.
Không bao lâu sau, truyền khắp Bá phủ đông uyển.
Tiết Ngọc Dung nghe được tin tức này, thần sắc âm trầm, toàn bộ Cầm Sắt viện, đều không ai dám lớn tiếng thở mạnh.
Vẫn là Triệu ma ma nhìn Tiết Ngọc Dung nói: "Phu nhân, lão nô biết trong lòng ngài không dễ chịu nhưng nghĩ lại chỗ tốt, lần này trong lòng Mạnh Trắc phu nhân khẳng định càng không dễ chịu... Hơn nữa nhìn tần suất này, Ngọc Giảo không chừng, tháng này sẽ có thai."
"Đợi đến khi nàng có thai, chủ quân dĩ nhiên sẽ không lại ngủ cùng nàng." Triệu ma ma tiếp tục khuyên.
Tiết Ngọc Dung cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn ba ngày liền sủng ái một người như vậy, trong lòng nàng ta vẫn không thoải mái.
"Ba ngày! Ngay cả khi chủ quân thành thân với ta, cũng chưa từng ở trong viện của ta ba ngày!" Tiết Ngọc Dung nhớ tới chuyện cũ, càng tức giận hơn.
Triệu ma ma vội vàng nói: "Phu nhân, trước đây chủ quân cả ngày đều ở trong viện Uy Nhuy, hôm nay ngài cũng tức giận như vậy, vậy Mạnh Trắc phu nhân sẽ tức giận đến mức nào đây? Nói không chừng, còn có thể bởi vậy động thai khí."
Triệu ma ma hiểu rõ Tiết Ngọc Dung.
Khi bản thân Tiết Ngọc Dung không dễ chịu, nếu biết Mạnh Âm Âm càng không dễ chịu, cảm xúc này sẽ tốt hơn không ít.
Quả nhiên, sau khi Triệu ma ma nhắc đến Mạnh trắc phu nhân lần thứ hai, Tiết Ngọc Dung thuận khí hơn không ít, oán hận nói một câu: "Tốt nhất là để tiện nhân kia tức giận đến sảy thai!"