Lời này của Triệu ma ma, ngược lại cũng không phải là lời nói vô căn cứ.

Lúc này Ngọc Giảo, đã tắm rửa qua, cả người như xuất thủy phù dung, xinh đẹp động lòng người.

Nhìn thấy khiến Tiêu Ninh Viễn trong lòng khẽ động, kéo Ngọc Giảo vào trong ngực, bước nhanh về phía giường, Ngọc Giảo được nhẹ nhàng buông xuống, tiếp theo đó là màn che tản mát.

Hai ngày trước tuy Tiêu Ninh Viễn ngủ ở Lãm Nguyệt viện nhưng Ngọc Giảo bệnh, cho nên Tiêu Ninh Viễn thật sự chỉ ngủ, không làm chuyện gì khác.

Hôm nay Ngọc Giảo tốt hơn một chút, Tiêu Ninh Viễn không còn cố kỵ.

Nhưng màn che này vừa mới rủ xuống.

Bên ngoài liền truyền đến thanh âm Thước Nhi: - Chủ quân! Chủ quân!"

Tàng Đông thấy Thước Nhi lớn tiếng la hét, nhịn không được quát lớn một câu: "Ta đã nói rồi, chủ quân đã nghỉ ngơi, Thước Nhi cô nương mời trở về đi."

Thước Nhi lớn tiếng nói: "Trắc phu nhân nhà ta động thai khí, Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?"

Một câu nói này, liền khiến Tàng Đông nghẹn họng không nói được gì.

"Chủ quân, xin ngài đi gặp trắc phu nhân một chút đi!" Thước Nhi lớn tiếng hô.

Lúc này Tiêu Ninh Viễn vừa mới cởi bỏ y phục của mình, mới kéo y phục trên vai Ngọc Giảo, bây giờ lại nghe được lời này của Thước Nhi... Quả thực là có chút phá phong cảnh.

Động tác Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại.

Ngọc Giảo nhìn thấy trong ánh mắt Tiêu Ninh Viễn có mấy phần lo lắng, vì thế liền ôn nhu khuyên nhủ: "Chủ quân, Mạnh Trắc phu nhân đang mang thai, không bằng ngươi đi xem một chút đi."

Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo một chút, tựa hồ không nghĩ tới Ngọc Giảo sẽ nói ra mấy câu như vậy.

Ngọc Giảo thúc giục: "Nghe ý của Thước nhi, Mạnh Trắc phu nhân hình như là động thai khí, cái này không thể qua loa được."

Cho dù nàng không khuyên nhủ câu này, kỳ thật Tiêu Ninh Viễn vẫn sẽ đi.

Hơn nữa, nếu Mạnh Trắc phu nhân thật sự động thai khí, Ngọc Giảo cũng không làm được chuyện giữ Tiêu Ninh Viễn lại, Mạnh Trắc phu nhân tất nhiên đáng giận nhưng hài tử chung quy là vô tội.

Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, khép lại y phục của mình, sau đó liền bước nhanh ra ngoài.

Chờ Tiêu Ninh Viễn đi, Xuân Chi vào nhà xong, liền tức giận bất bình nói: "Tiểu nương! Mạnh Trắc phu nhân nhất định là giả bệnh, muốn dùng thủ đoạn như vậy dẫn chủ quân đi! Thật sự là tâm cơ thâm trầm!"

Ngọc Giảo cũng không tức giận, nàng thần sắc nhàn nhạt: "Nếu là thật, chủ quân nên đi xem, Nếu giả... Nếu nàng thật sự dùng đứa nhỏ này làm loại cớ này, không sợ một lời thành sấm, vậy nàng cứ tiếp tục đi."

Tiêu Ninh Viễn đi rồi.

Ngọc Giảo ngược lại có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nàng tính toán một chút thời gian, ngày mai là ngày Tiết Lang thi Thái học, nàng làm tỷ tỷ là muốn đi xem một chút, tăng thêm một chút lòng tin cho Tiết Lang, vì vậy liền ngủ sớm.

Bá phủ này tuy rằng sâm nghiêm nhưng nữ nhân hậu trạch, cũng không phải hoàn toàn không thể ra ngoài.

Chỉ bất quá ra khỏi cửa này, vẫn là phải trải qua chủ mẫu của đương gia cho phép.

Sáng sớm Ngọc Giảo, bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, liền đi Cầm Sắt Viện.

Lúc nàng đến Cầm Sắt Viện, Tiêu Ninh Viễn và Tiết Ngọc Dung đang dùng bữa sáng.

Tuy rằng thời gian vào phủ của Ngọc Giảo không dài nhưng đối với phương thức ở chung của Tiêu Ninh Viễn và Tiết Ngọc Dung, cũng có một chút hiểu biết.

Hai người bề ngoài nhìn thì tương kính như tân, dường như rất ân ái, Tiêu Ninh Viễn cũng rất tôn trọng khách khí với Tiết Ngọc Dung, Tiết Ngọc Dung cũng thế.

Nhưng chính là loại tôn trọng cùng khách khí này, mới khiến người ta cảm thấy, bọn họ không giống như là vợ chồng chân chính.

Tiêu Ninh Viễn tuy rất ít ngủ lại ở Cầm Sắt Viện nhưng cứ cách hai ba ngày, đều sẽ đến Cầm Sắt Viện cùng dùng điểm tâm với Tiết Ngọc Dung.

Ngọc Giảo chính là đến vào lúc này.

Tiết Ngọc Dung thoáng nhìn Ngọc Giảo tới, có chút không vui nhưng trong giây lát, nàng liền ấm giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Chủ quân không phải phân phó để ngươi mấy ngày nay không cần tới thỉnh an sao?”

Tiêu Ninh Viễn cũng liếc nhìn Ngọc Giảo.

Đêm qua Ngọc Giảo tựa hồ ngủ không tệ, hôm nay khí sắc rất tốt, gương mặt vốn trắng nõn, lộ ra càng trơn bóng, nhìn cảnh đẹp ý vui.

Ngọc Giảo vội vàng khom người nói: "Thân thể thiếp đã khỏe rồi."

Tiết Ngọc Dung gật đầu: "Lại nghỉ ngơi thêm hai ngày đi."

Lời này nói rất khách khí, thật ra chính là kêu Ngọc Giảo cút đi.

Ngọc Giảo chần chờ một chút liền nói: "Phu nhân, thiếp muốn cầu người một việc."

Tiết Ngọc Dung nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Giảo, giọng điệu coi như ôn hòa: "Chuyện gì?" Ngươi nói ra đi, nếu có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Ngọc Giảo lúc này mới nói: "Thiếp muốn xuất phủ một lần."

Tiết Ngọc Dung nghe vậy khẽ nhíu mày: "Xuất phủ?"

Nàng ta hơi dừng lại, tiếp tục hỏi: "Thiếu cái gì thiếu cái gì sao? Gọi nha hoàn giúp ngươi chọn mua là được."

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Nha hoàn mua, không có vừa ý bằng thiếp tự mua, thiếp từ khi đến Bá phủ, cũng không ra khỏi phủ, hôm nay thiếp muốn đi ra ngoài một chút..."

Ngọc Giảo hơi dừng lại, lại nói: "Nghe nói Thánh Liên Tự rất linh nghiệm, thiếp cũng muốn đi thắp một nén nhang."

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, lập tức hiểu ra, nam nhân ở nơi này có thể không biết làm cái gì nhưng nữ tử nhiều năm chưa từng có thai như nàng ta lại rõ ràng, linh nghiệm nhất của Thánh Liên Tự chính là Tống Tử Quan Âm.

Nghĩ đến Ngọc Giảo là đi cầu chuyện này.

Như thế ngược lại là trăm sông đổ về một biển với Tiết Ngọc Dung, tóm lại đứa nhỏ này là thay nàng ta cầu.

Tiết Ngọc Dung lập tức ấm giọng nói: "Ta cho là chuyện lớn gì, nếu ngươi muốn ra ngoài thì cứ đi đi, ta bảo phủ phái xa phu đưa ngươi, ngươi lại dẫn theo hai nha hoàn, như vậy mới thỏa đáng."

Nói xong Tiết Ngọc Dung còn cười nhìn Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn từ chối cho ý kiến.

Nhưng nhìn thần sắc, là có chút hài lòng đối với phương thức xử lý của Tiết Ngọc Dung.

Ngọc Giảo đạt được mục đích, vội vàng mở miệng nói: "Đa tạ phu nhân, Ngọc Giảo xin cáo lui."

Tiết Ngọc Dung thấy tâm tư Ngọc Giảo đều đặt trên người mình, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới Tiêu Ninh Viễn, thậm chí không có ý tứ nói thêm một câu với Tiêu Ninh Viễn, khẩu khí vẫn đè nén trong lòng ít nhiều cũng giảm bớt một ít.

Đương nhiên, nàng ta cũng biết, đêm qua Tiêu Ninh Viễn đã qua đêm ở viện Uy Nhuy.

Nhất là hôm nay ở trước mặt Tiêu Ninh Viễn, Tiết Ngọc Dung cũng không có ý làm khó dễ Ngọc Giảo.

Lúc Ngọc Giảo trở lại Lãm Nguyệt viện, tâm tình có chút khoan khoái dễ chịu.

Lúc nàng thăng làm thiếp, Tiền quản sự đưa tiền công tới, lúc thăng lương thiếp, Tiền quản sự cũng đưa tiền tới, nàng xem như chiếm tiện nghi, trong khoảng thời gian ngắn, cầm hai lần tiền công.

Hiện giờ trên tay thượng vàng hạ cám, lại có năm lượng bạc.

Tiểu nương của nàng sống túng quẫn, Tiết Lang đọc sách dùng bút mực, đương nhiên là không thể chỉ dựa vào Lý thị, cho nên chút tiền của Liễu tiểu nương và Tiết Lang, toàn bộ dùng ở trên đó.

Ngọc Giảo nghĩ hôm nay Tiết Lang đi tham gia kỳ thi nhập học Thái học, sợ là không có bút mực tốt dùng, vì thế liền muốn đi ra ngoài mua, đưa cho Tiết Lang.

Cũng không biết năm lượng bạc này có đủ hay không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play