Tiêu Ninh Viễn nói không sai, Ngọc Giảo đích thật là to gan.

Nói chính xác, Ngọc Giảo cho tới bây giờ cũng không phải là hạng người nhát gan, nàng có thể thiết kế ra chuyện Thúy Bình, cũng đủ để nói rõ, nàng không phải người nhát gan.

Chỉ có điều Bá phủ này, khắp nơi đều có nguy cơ ngầm, nàng muốn ở trong Bá phủ này đi xa, không thể không phủ thêm một bộ áo ngoài nhát gan sợ phiền phức, nhu nhược đáng thương cho mình.

Như vậy sẽ khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác.

Cũng sẽ làm cho Tiêu Ninh Viễn sinh lòng thương hại.

Nhưng đây không phải kế lâu dài, ở chỗ Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân, nàng còn cần nhát gan một chút, tranh thủ cho mình thời gian trở nên cường đại dưới mí mắt bọn họ.

Nhưng ở chỗ Tiêu Ninh Viễn.

Vẫn luôn yếu đuối đáng thương, nhát gan sợ phiền phức, thời gian dài... Cho dù là nam nhân thích thương tiếc, cũng sẽ chán ghét.

Dù sao cũng phải để cho Tiêu Ninh Viễn biết, nàng cũng không phải là người nhát gan sợ hãi, còn có thời điểm cả gan làm loạn.

Đương nhiên, cái gọi là cả gan làm loạn, cũng phải khống chế vừa vặn, tuyệt đối không thể chạm đến khu kíp nổ của Tiêu Ninh Viễn.

Một nam nhân có thể bị nhu nhược của một nữ nhân tạm thời hấp dẫn nhưng sẽ không bị nhu nhược này hấp dẫn cả đời.

Tóm lại, hôm nay nàng có ý để Tiêu Ninh Viễn biết, mình bắt đầu mở rộng cửa lòng với hắn, lộ ra tính tình thật.

Ngọc Giảo nghĩ như vậy nhưng thời điểm nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn lại nhẹ nói: "Nếu chủ quân không thích Ngọc Giảo như vậy, vậy Ngọc Giảo nhất định phải thu liễm tính tình của mình một chút, về sau tuyệt đối không dám lớn mật trước mặt chủ quân."

Tiêu Ninh Viễn bất đắc dĩ nhìn về phía Ngọc Giảo: "Ngươi nhìn ngươi một cái xem, ta chỉ nói ngươi một câu gan lớn, lại không nói gan lớn không tốt, làm sao còn cáu kỉnh?"

Ngọc Giảo vẻ mặt chân thành: "Đây cũng không phải là tính tình nhỏ nhen, đây là lời thật lòng của thiếp, chủ quân thích thiếp là dạng gì, thiếp chính là dạng đó."

Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Vậy ta hy vọng ngươi làm chính mình."

Ngọc Giảo mở trừng hai mắt: "Chủ quân là nói, thích bộ dáng chân thật nhất của Ngọc Giảo?"

Tiêu Ninh Viễn nghe vậy không tự chủ nhìn về phía Ngọc Giảo.

Thích?

Cái từ này vẫn còn có chút mới mẻ.

Hắn chợt nở nụ cười: "Đúng, ta thích dáng vẻ chân thật nhất của Ngọc Giảo."

"Vậy nếu là Ngọc Giảo to gan, về sau có mạo phạm đến chủ quân, chủ quân có trách phạt Ngọc Giảo hay không?" Ngọc Giảo hỏi.

Có nói đến hai chữ trách phạt này.

Tiêu Ninh Viễn cười vang.

Tàng Đông ở bên ngoài nhưng vẫn nghe được tiếng cười của Tiêu Ninh Viễn trong phòng, cả người hắn cũng cao hứng theo, hắn phát hiện chủ quân mỗi lần tới chỗ Ngọc tiểu nương, tâm tình đều sẽ trở nên rất tốt.

Ngọc Tiểu Nương quả thật là Giải Ngữ Hoa của chủ quân!

Tàng Đông là tùy tùng bên cạnh chủ quân, luôn đau lòng vì Tiêu Ninh Viễn đang gánh vác trọng trách, áp lực lớn. Thường ngày, Tiêu Ninh Viễn ở bên ngoài sấm rền gió cuốn, mặc dù lúc về đến nhà, sẽ bỏ đi vài phần lạnh lùng, thêm vài phần ôn nhu.

Nhưng Tàng Đông vẫn luôn cảm thấy, Tiêu Ninh Viễn đại đa số thời điểm, nhìn là ôn hòa nhưng kỳ thật tâm vẫn lạnh.

Cười to thoải mái như vừa rồi, càng hiếm có.

Hắn dĩ nhiên hi vọng, chủ quân có thể cao hứng nhiều một chút.

Lúc Xuân Chi bưng trà tới, liền nhìn thấy Tàng Đông đang cười ngây ngô ở cửa, nàng nghi ngờ nhìn thoáng qua Tàng Đông: "Chuyện gì mà buồn cười như vậy?"

Tàng Đông thu liễm nụ cười, lập tức nghiêm trang né sang bên cạnh, cũng không trả lời câu hỏi của Xuân Chi.

Xuân Chi thấy Tàng Đông không để ý tới mình, khẽ hừ một tiếng, liền đi vào trong phòng.

Ngọc Giảo chờ Xuân Chi đặt trà xuống, liền đi tới châm trà cho Tiêu Ninh Viễn: "Chủ quân ngồi xuống, dùng chút nước trà đi."

Tiêu Ninh Viễn tùy ý ngồi xuống, giơ tay uống trà.

Rõ ràng là nước trà bình thường nhất, thế nhưng không biết vì sao, hôm nay uống ở Lãm Nguyệt viện, thật giống như mùi thơm đặc biệt thơm.

Chờ uống xong trà.

Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, hắn vừa mới đứng lên, liền nhìn thấy Ngọc Giảo đang nhìn về phía bên này.

"Chủ quân, bên ngoài trời tối rồi, ta gọi Xuân Chi đốt cho ngài một ngọn đèn lồng để xách theo." Ngọc Giảo vội vàng mở miệng.

Tiêu Ninh Viễn nhướng mày nhìn về phía Ngọc Giảo: "Ngươi hy vọng ta đi như vậy sao?"

Ngọc Giảo ngoài ý muốn nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, đây là ý gì? Tiêu Ninh Viễn không phải muốn đi sao?

Tiêu Ninh Viễn lại hỏi: "Nếu ngươi nói một câu muốn ta ở lại, có lẽ ta sẽ ở lại."

Ngọc Giảo thần sắc quẫn bách: "Thiếp dĩ nhiên là hy vọng chủ quân ở lại, chỉ là thiếp bị bệnh, sợ là không cách nào hầu hạ chủ quân."

Tiêu Ninh Viễn vươn tay ra, gõ một cái trên trán Ngọc Giảo, hình như có chút tức giận: "Trong lòng ngươi, ta chính là người cần phải làm chút gì đó sao?"

Nói xong Tiêu Ninh Viễn liền bắt đầu cởi ngoại bào, nhìn bộ dạng này... là muốn đi ngủ ở đây!

Ngọc Giảo mở to hai mắt nhìn Tiêu Ninh Viễn, cái này... Thật sự không đi nữa?

Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo bất động, thúc giục một câu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nên đi ngủ rồi!"

...

Cuối cùng Ngọc Giảo cẩn thận nằm ở bên trong giường, nàng nghiêng đầu quan sát Tiêu Ninh Viễn, phát hiện Tiêu Ninh Viễn cũng nằm xuống.

Cứ như vậy, không biết Ngọc Giảo nhìn bao lâu.

Tiêu Ninh Viễn nhắc nhở: "Nếu đã bị bệnh thì nghỉ ngơi sớm đi."

Ngọc Giảo hoảng hốt: "a" một tiếng.

Bệnh của Ngọc Giảo, luôn có năm phần là thật, lại uống thuốc có thành phần an thần, cho nên rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tiêu Ninh Viễn vừa mới nhắm mắt, mở to mắt nhìn Ngọc Giảo một chút.

Đưa tay giúp Ngọc Giảo kéo chăn lên.

Lúc bình thường, nếu không cần, là sẽ không ở lại trong phòng thiếp thất để ngủ đêm. Bây giờ, hắn ngược lại là nguyện ý tiêu tốn một chút thời gian, đến bồi tiếp Ngọc Giảo.

Điều này làm cho Tiêu Ninh Viễn cảm thấy mình như thế, có chút xa lạ.

Loại cảm giác xa lạ này khiến hắn rất không thích ứng.

Tiêu Ninh Viễn đang nghĩ những thứ này, chỉ thấy Ngọc Giảo bên cạnh đột nhiên giãy dụa: "Cứu... Cứu ta..."

Tiêu Ninh Viễn vội vàng nhìn sang, liền nhìn thấy tuy rằng nhắm mắt lại nhưng khuôn mặt hoảng sợ, sợ là lâm vào trong ác mộng.

Nghĩ đến là chuyện rơi xuống nước, khiến nàng chấn kinh không nhỏ.

Tiêu Ninh Viễn giơ tay lên, vỗ nhẹ Ngọc Giảo trấn an: "Đừng sợ, ta ở đây."

"Chủ... Chủ quân, Ngọc Giảo... Hảo... ưa thích... Ngươi..." Ngọc Giảo nhắm mắt lại, nói mê.

Tiêu Ninh Viễn nghe xong lời này, khóe môi không tự giác nhếch lên.

Cuối cùng, Tiêu Ninh Viễn ôm Ngọc Giảo vào trong ngực, trấn an Ngọc Giảo bị ác mộng quấy nhiễu, thẳng đến khi lông mi Ngọc Giảo giãn ra, lâm vào ngủ sâu, lúc này Tiêu Ninh Viễn mới chợp mắt.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngọc Giảo ngày hôm sau tỉnh lại, bên người đã không thấy thân ảnh Tiêu Ninh Viễn.

Xuân Chi thấy thế liền nói: "Chủ quân sáng sớm đã đi rồi."

Nói xong Xuân Chi như sợ Ngọc Giảo hiểu lầm, lại giải thích một câu: "Đi làm việc công vụ ạ."

Ngọc Giảo biết ý của Xuân Chi, Xuân Chi muốn nói cho nàng biết, Tiêu Ninh Viễn không đi gặp thiếp thất khác.

Ngọc Giảo gật đầu cười, biểu thị mình đã biết.

Nàng cũng sẽ không vì Tiêu Ninh Viễn đi gặp người nào mà trong lòng liền ghen tuông.

Con người nếu động tâm, liền thua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play