Mạnh Trắc phu nhân nói nghe rất hay nhưng Ngọc Giảo nào dám coi là thật?

Sao nàng có thể không biết, Mạnh Trắc phu nhân đang dùng phương thức vừa ăn cướp vừa la làng để thăm dò mình!

Nàng lập tức suy yếu ho khan vài tiếng, cả người co rúm lại một chút, thoạt nhìn quả thực càng phế vật, sau đó nàng liền nói: "Đa tạ ý tốt của trắc phu nhân nhưng chuyện này thiếp không muốn truy cứu."

Mạnh Trắc phu nhân lạnh lùng cười một tiếng.

Quả nhiên là phế vật!

Chẳng trách Tiết Ngọc Dung lại cho phép tên tiện bại hoại này vào phủ!

Loại phế vật này, cho dù là vào phủ, cũng không uy hiếp được địa vị của ai.

Sở dĩ chủ quân thưởng nàng làm lương thiếp, nhất định là bởi vì chủ quân thiện tâm, thấy nàng đáng thương mà thôi.

Đối mặt với Ngọc Giảo như cục bông, tùy ý nhào nặn, Mạnh Trắc phu nhân cũng không có hứng thú gì.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời đi, liếc qua Cẩm Quỳ cùng Văn Hinh, tiếp theo liền nói: "Nhớ đấy, một viên cũng không thể thiếu."

"Ngọc Giảo, ngươi giúp ta nhìn kỹ bọn họ, nếu thiếu một viên, sẽ phạt bọn họ quỳ một canh giờ." Nói xong Mạnh Trắc phu nhân mới đi ra ngoài.

Ngọc Giảo đưa mắt nhìn Mạnh Trắc phu nhân rời đi, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tiễn đưa tôn ôn thần này đi rồi.

Nàng đưa ánh mắt rơi vào trên người hai người Cẩm Quỳ cùng Văn Hinh, trong ánh mắt có chút khó xử.

Văn Hinh chính là lúc này đứng dậy, nhìn về phía Ngọc Giảo trước mắt, khởi binh vấn tội: "Ngọc Giảo muội muội, vừa rồi Mạnh Trắc phu nhân tới, sao muội lại bán đứng chúng ta, chúng ta đều là vì tốt cho muội!"

Ngọc Giảo nghe xong lời này, vẻ mặt vô tội nói: "Đúng vậy, hai vị tỷ tỷ là vì tốt cho ta, ta nói với trắc phu nhân, hai vị tỷ tỷ quan tâm ta, cho nên mới muốn để cho ta đi truy xét chuyện này, cái này... Không phải khen hai vị tỷ tỷ tâm địa tốt sao? Tại sao Văn Hinh tỷ tỷ còn không vui?"

Nói xong Ngọc Giảo liền hoang mang nhìn về phía Cẩm Quỳ.

Cẩm Quỳ nhịn không được mà nghiến răng của mình.

Có một loại cảm giác bị người dùng dao cùn cắt thịt, không nhìn thấy vết thương nhưng toàn thân đều khó chịu.

Cẩm Quỳ châm chước ngôn ngữ mở miệng nói: "Nhưng mà Ngọc Giảo muội muội nói như vậy, chẳng phải là khiến Mạnh Trắc phu nhân hiểu lầm hai người chúng ta cố ý đối nghịch với nàng sao?"

Ngọc Giảo mở to hai mắt: "A? Mạnh Trắc phu nhân sẽ hiểu lầm như vậy sao?

Thấy Ngọc Giảo kia giật mình, dường như vừa mới kịp phản ứng.

Cẩm Quỳ cùng Văn Hinh hai người nhất thời cảm thấy, trong lòng bị nghẹn, lên không được xuống không xong.

Mắt thấy hai người bị mình chọc tức đến mức khổ sở không nói nên lời, Ngọc Giảo khẽ cười cười, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhắc nhở: "Hai vị tỷ tỷ vẫn là nhanh tìm toàn bộ Ngọc Châu đi, nếu không thì không có cách nào bàn giao với trắc phu nhân."

Nói xong Ngọc Giảo liền tựa ở trên giường, không nhúc nhích, nhìn hai người kia bận rộn.

Nếu là bọn họ tự tìm, Ngọc Giảo cũng sẽ không "Hảo tâm" hỗ trợ.

Cũng phải để hai người kia biết, không phải ai cũng có thể bắt nạt nàng.

Bây giờ Mạnh Trắc phu nhân kia ức hiếp nàng làm nhục nàng, nàng không có cách nào nhưng lâu ngày, chuyện sau này ai biết?

Tóm lại, nàng sẽ không ngồi chờ chết.

Cẩm Quỳ cùng Văn Hinh hai người, cuối cùng cũng không có tìm hết ngọc châu, thiếu một viên, vì vậy hai người liền đi ra ngoài quỳ một canh giờ, lúc này mới trở về.

...

Lại là chạng vạng tối.

Tiêu Ninh Viễn từ ngoài phủ trở về, đi thẳng đến Lãm Nguyệt viện.

Hắn vừa vào Lãm Nguyệt viện, liền nhìn thấy Ngọc Giảo đang ôm một con thỏ, đứng ở trong sân, thân hình nàng nhỏ bé yếu ớt, hôm nay trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, nhìn đặc biệt đơn bạc.

Nàng tựa hồ nghe được có người tới, xoay người lại.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhất thời liền mang theo nụ cười tươi đẹp, tràn đầy vui mừng nhìn thấy hắn: "Chủ quân!"

Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy một màn này, tâm tình cũng tốt theo.

Mà lúc này, con thỏ rừng kia rời tay chạy về phía Tiêu Ninh Viễn.

"Ôi! Con thỏ!" Ngọc Giảo vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Con thỏ chạy đến phía sau Tiêu Ninh Viễn, Ngọc Giảo liền vòng qua đuổi theo, con thỏ kia giống như thông nhân tính, vòng quanh Tiêu Ninh Viễn chạy tới chạy lui, Ngọc Giảo cũng chạy tới chạy lui theo.

Ngày thường Ngọc Giảo hiếm khi hoạt bát linh động như vậy, đẹp thì đẹp nhưng dường như thiếu đi mấy phần linh khí.

Nhưng hôm nay nàng cười đuổi theo con thỏ, để Tiêu Ninh Viễn nhìn thất thần.

Ngọc Giảo đuổi theo một hồi lâu, trên trán đã có mồ hôi mỏng, nàng thoáng nhìn Tiêu Ninh Viễn đứng ở đó cười, dường như như đang nhìn mình chê cười, nhịn không được nói: "Chủ quân, ngươi có thể động quý thủ hay không, giúp ta bắt con thỏ này lại?"

Thấy Ngọc Giảo bắt đầu sai sử mình, Tiêu Ninh Viễn cao giọng cười, đưa tay ra, con thỏ vừa rồi còn chạy tới chạy lui, giống như bị khí tràng cường đại của Tiêu Ninh Viễn áp bách, không chạy nữa, ngược lại không nhúc nhích núp ở đó, thẳng đến khi bị Tiêu Ninh Viễn xách lên.

Ngọc Giảo lúc này đang đưa tay lau mồ hôi.

Thấy một màn này, liền muốn đưa tay đón con thỏ.

Tiêu Ninh Viễn lại tiện tay đưa con thỏ cho Thu Hành ở bên cạnh, sau đó nói với Ngọc Giảo: "Mặt còn tái nhợt, bệnh này hẳn là còn chưa khỏi, làm sao còn dám ra đây hóng gió?"

Ngọc Giảo ra vẻ kiên cường nói: - Chủ quân! Ta đã khỏe hơn nhiều!"

Nói xong Ngọc Giảo liền nhịn không được ho hai tiếng.

Khụ một cái, Ngọc Giảo liền có một loại chua chát bị vạch trần.

Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy dáng vẻ Ngọc Giảo rõ ràng còn chưa tốt, còn muốn cưỡng từ đoạt lý, xùy một tiếng.

"Vào đi!" Tiêu Ninh Viễn không giận tự uy, Ngọc Giảo đành phải giống như tức phụ bị khinh bỉ, đi theo phía sau.

Tiêu Ninh Viễn vốn tưởng rằng, hôm nay tới đây thăm Ngọc Giảo, Ngọc Giảo sẽ ốm yếu nằm ở trên giường, thứ nhất rơi xuống nước là chuyện lớn, thứ hai... cho dù là chuyện nhỏ, các nữ nhân trong phủ bị bệnh, cũng phải nằm mấy ngày.

Cầu hắn thương tiếc nhiều hơn.

Hôm nay Ngọc Giảo "không nghe lời" như vậy, ngược lại khiến Tiêu Ninh Viễn bất ngờ.

Ngọc Giảo quan sát thần sắc Tiêu Ninh Viễn một chút, liền nói: "Chủ quân, ngài đừng tức giận, thiếp biết ngài quan tâm thiếp mới như vậy nhưng thiếp đã nằm một ngày, nếu nằm xuống nữa, người đều muốn mốc meo."

Tiêu Ninh Viễn giống như cười mà không phải cười: "Ai nói với ngươi ta tức giận?"

Ngọc Giảo liếc Tiêu Ninh Viễn một cái, đánh bạo nói: "Chủ quân không tức giận sao? Vậy sao khuôn mặt trầm như vậy, giống như Quan nhị gia."

Tiêu Ninh Viễn: "..."

Hắn giống Quan nhị gia? Có sao?

Giọng nói Tiêu Ninh Viễn trầm xuống: "Lá gan của ngươi thật lớn, cũng dám nói ta giống Quan nhị gia! Không sợ ta tức giận phạt ngươi sao?"

Ngọc Giảo: "..."

Ngọc Giảo hiện tại nghe đến chữ phạt này, liền rất không được tự nhiên, chính là trên mặt bôi son phấn màu xanh trắng, cũng không che giấu được màu đỏ hơi nổi lên trên gương mặt nàng.

Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo tựa hồ không có ý tứ đứng lên, hơi sững sờ, tiếp theo liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.

"Trong cái đầu nhỏ của ngươi chứa những thứ gì?" Tiêu Ninh Viễn cười như không cười hỏi.

Ngọc Giảo cau mày, dường như tức giận: - Chủ quân! Ta khen ngài uy vũ giống Quan nhị gia nhưng ngươi lại giễu cợt ta, như vậy thích hợp sao?"

Tiêu Ninh Viễn liếc mắt nhìn Ngọc Giảo trước mắt một cái, hỏi: "Sao ta cảm thấy, hôm nay ngươi rất khác với ngày xưa?"

Ngọc Giảo có chút nghi hoặc: "Sao lại khác biệt?"

Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Lá gan lớn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play