Thước Nhi vội vàng nói: "Nô tỳ không đau, chỉ cần trắc phu nhân ngài không tức giận là được."

Mạnh Trắc phu nhân nhàn nhạt mở miệng: "Nếu đã không đau, vậy thì theo ta ra ngoài đi Lãm Nguyệt viện."

Thước Nhi thầm nghĩ, trắc phu nhân sợ là lại muốn đi tìm Ngọc tiểu nương phiền toái, cái này cũng không có gì, chỉ là chủ quân sớm có phân phó, không muốn để cho trắc phu nhân đi ra ngoài.

Nghĩ như vậy, Thước Nhi nhắc nhở một câu: "Trắc phu nhân, chủ quân không phải đã dặn dò ngài tĩnh dưỡng sao?"

Mạnh Trắc phu nhân đưa ánh mắt rơi vào trên người Thước Nhi, lạnh lùng nói: "Lúc nào đến phiên tiện tỳ ngươi quản chuyện của ta?"

Thước Nhi lập tức câm như hến.

...

Lãm Nguyệt viện.

Thu Hành đã bưng thuốc vừa mới nấu xong tới: "Tiểu nương, thuốc đã hết nóng rồi."

Ngọc Giảo gật gật đầu, đứng dậy dựa nửa vào giường, đưa tay bưng chén thuốc.

Xuân Chi dùng chén nhỏ đựng mấy cái mứt hoa quả đặt lên trên giường bên cạnh Ngọc Giảo: "Tiểu nương, đây là mứt hoa quả ta vừa mới hỏi Tiền quản sự, nếu như người cảm thấy thuốc đắng (khổ) liền ngậm hai cái mứt hoa quả trong miệng."

Ngọc Giảo cười cười, giơ tay lên uống một hơi cạn sạch chén thuốc đắng.

Nếu không phải biết dược bên trong đắng, Xuân Chi và Thu Hành nhìn thấy cảnh này, hơn phân nửa sẽ cho rằng là Ngọc Giảo đang uống trà.

Hành động này của Ngọc Giảo khiến hai nha hoàn, nhất là Xuân Chi kinh ngạc.

Nàng nhịn không được hỏi: "Tiểu nương, cái này... Không đắng sao?"

Mặc dù trước đây Xuân Chi chỉ là nha hoàn tam đẳng nhưng cũng từng thấy Tiết Ngọc Dung uống thuốc.

Mỗi lần đều phải dùng mứt hoa quả thuận theo ăn vào.

Chính là như vậy, còn cần bọn nha hoàn khuyên dỗ dỗ dành.

Nhưng Ngọc tiểu nương uống thuốc, sao lại thoải mái như vậy? Ngọc tiểu nương không phải cũng là cô nương của Vĩnh Xương Hầu phủ sao?

Ngọc Giảo cười cười không trả lời, đắng dĩ nhiên là khổ nhưng từ khi nàng sinh ra, ở Hầu phủ kia chịu bao nhiêu khổ? Đã sớm không đếm được.

Một bát thuốc đắng mà thôi, so với lúc trước sinh bệnh không có thuốc uống thì bây giờ tốt hơn rồi.

Nàng còn nhớ rõ, đó là một đợt rét đậm.

Tiểu nương vừa mới sinh hạ đệ đệ không bao lâu.

Bên trong thôn trang rất lạnh, nàng lo lắng tiểu nương bị cảm lạnh nên đi nhặt cành khô nhưng lúc đó nàng quá nhỏ, rơi vào trong tuyết không ra được.

Lúc bị phát hiện cả người đều đông cứng.

Tiếp theo liền suốt đêm phát sốt cao, lúc đó, liền không có thuốc dùng, nàng nhịn hai ngày, vốn cho là mình sắp chịu không nổi.

Cuối cùng tiểu nương cũng nghĩ biện pháp lấy được thuốc.

Lúc uống thuốc, nàng một giọt cũng không lãng phí, chính là cặn thuốc, cũng nấu rồi lại nấu, cho đến cuối cùng không có mùi vị.

Từ đó về sau, nàng uống thuốc, cho dù đắng, cũng cảm thấy an tâm hạnh phúc.

Ít nhất... có thuốc uống, không phải sao?

Ngọc Giảo mới uống thuốc xong, liền nhìn thấy hai nữ tử dung mạo mỹ lệ, từ ngoài cửa đi vào.

"Ngọc tiểu nương, nghe nói ngươi bị bệnh, chúng ta cố ý tới đây xem một chút." Một người trong đó mở miệng nói.

Ngọc Giảo nhận ra, người tới là hai lương thiếp của Tiêu Ninh Viễn, trước kia Tiêu Ninh Viễn có ba lương thiếp, hiện giờ thêm mình nữa, chính là bốn người.

Trước đó ba vị lương thiếp này, chắc là ghét bỏ thân phận nàng hèn mọn, chưa từng lui tới cùng tiện thiếp như nàng.

Bây giờ ngược lại tìm tới cửa.

Vừa mở miệng nói chuyện chính là Cẩm Quỳ Cẩm tiểu nương, không biết họ gì, trước kia hầu hạ bên cạnh lão phu nhân Bá phủ, là lương thiếp lão phu nhân ban thưởng, bộ dáng không tệ, cho người ta một loại cảm giác rất thân thiện.

Còn một vị khác, tên là Văn Hinh, vốn là nha hoàn bên cạnh Tiêu Ninh Viễn, cũng là trước làm thông phòng, sau làm lương thiếp, người so với Cẩm Quỳ gầy hơn một chút, bộ dáng cũng thanh tú đáng yêu, vẻ mặt lanh lợi.

Ngoài ra, còn có một vị lương thiếp, cũng không được sủng ái, cảm giác tồn tại rất thấp, hôm nay cũng không đến Lãm Nguyệt viện này.

Ngọc Giảo thấy người tới, lúc này liền ráng chống đỡ, làm ra động tác xuống giường, đồng thời phân phó: "Xuân Chi, dâng trà cho hai vị tỷ tỷ."

Cẩm Quỳ vội vàng mở miệng: "Ngọc Giảo muội muội không cần khách khí như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi, chúng ta tới đây là vì thăm bệnh, cũng không dám thêm phiền phức cho muội muội."

Ngọc Giảo cười cười, thuận thế lại tựa ở trên giường.

Văn Hinh bên cạnh cũng tìm đề tài mở miệng: "Đêm qua chúng ta nghe nói Ngọc Giảo muội muội rơi xuống nước, đều bị hù chết, Ngọc Giảo muội muội có nhìn rõ, là ai đẩy muội xuống nước không?"

Ngọc Giảo bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng không."

Cẩm Quỳ cũng ở bên cạnh hát đệm: "Cũng không biết là người nào, vậy mà nhẫn tâm như thế, hạ độc thủ với Ngọc Giảo muội muội như vậy!"

Văn Hinh lại nói: "Nhất định là Ngọc Giảo muội muội gần đây được chủ quân sủng ái, có người ghen ghét, không dung được Ngọc Giảo muội muội, mới làm như vậy!"

Văn Hinh liền hiếu kỳ nói: "Vậy muội muội có hoài nghi người nào không?"

Ngọc Giảo nhìn hai người kẻ xướng người hoạ trước mặt, ôn nhu cười, cũng không mắc lừa.

Nếu hôm nay nàng thật sự thuận theo ý của hai người kia, nói ra mình hoài nghi ai, cam đoan không tới nửa ngày, lời này sẽ truyền đi, không có bằng chứng, nếu nàng nói ra, kết quả ư...

Kết quả là nàng sẽ bị gác trên lửa nướng!

Huống hồ, nàng đã biểu đạt ý tứ mình không truy cứu Tiêu Ninh Viễn. Hơn nữa còn được nâng lương thiếp bồi thường.

Lúc này nếu còn ở sau lưng nói chuyện phiếm.

Với tính tình của Tiêu Ninh Viễn, con đường ở Bá phủ này, nàng đã đi đến cuối.

"Sao muội muội không nói lời nào? Thế nhưng là nghĩ đến người nào?" Văn Hinh tò mò hỏi.

Ngọc Giảo nhìn Văn Hinh trước mắt, lại nhìn Cẩm Quỳ, khóe môi hơi nhếch lên, trước đây nàng chỉ bị Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân làm khó, bây giờ... Sợ là mình lại trêu chọc hai người coi mình là địch.

Ngọc Giảo rũ mắt, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết là người nào làm."

Văn Hinh lại nói: "Vậy kế tiếp muội muội định phải làm sao đây?"

Ngọc Giảo có chút nghi hoặc: "Sự tình đã như vậy, còn có thể làm sao?"

Vẻ mặt Văn Hinh đầy căm phẫn: "Tất nhiên là để chủ quân nghiêm tra việc này, tìm ra hắc thủ phía sau màn này."

Ngọc Giảo nghe xong lời này, nhẹ nhàng thở dài: "Ngọc Giảo không muốn để chủ quân khó xử, huống chi... Chuyện này đã qua rồi, ta chỉ là bị nhiễm phong hàn, không có gì quan trọng, về sau cẩn thận một chút là được, không đáng để chủ quân nhất định phải tra xét việc này."

Văn Hinh cùng Cẩm Quỳ hai người liếc nhau một cái.

Hai người dường như không ngờ rằng, Ngọc Giảo lại là một quả hồng mềm như thế này!

"Làm sao có thể như vậy được? Ngươi bị kinh hãi như vậy, còn kém chút chết đuối, mạng người quan trọng, sao có thể cứ như vậy quên đi! Nếu ta là ngươi, nhất định phải náo loạn, đòi một lời giải thích!" Văn Hinh nói năng có khí phách.

Ngọc Giảo ẩn đi vẻ trào phúng trong ánh mắt.

Tên Văn Hinh này, là cho rằng mình ngu xuẩn sao?

Ầm ĩ?

Phải đòi một lời giải thích?

Nàng náo với ai? Hỏi ai một lời giải thích?

Thân phận của nàng bây giờ, nếu như thật sự náo loạn, cuối cùng xui xẻo, chỉ có thể là nàng.

Hai người Văn Hinh cùng Cẩm Quỳ hôm nay đến Lãm Nguyệt viện này của mình, thăm bệnh là giả, đổ thêm dầu vào lửa mới là thật? Có lẽ sự tồn tại của mình đã ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của hai người.

Nghĩ cũng đúng.

Trước đây Tiêu Ninh Viễn ngoại trừ đi gặp Tiết Ngọc Dung và hai vị trắc phu nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ đi vào trong sân của hai người.

Nhưng từ khi Tiêu Ninh Viễn lâm hạnh nàng, đừng nói là lương thiếp, ngay cả quý Thiếp Quý tiểu nương Tiêu Ninh Viễn cũng chưa từng đi qua.

Dưới tình huống này.

Văn Hinh và Cẩm Quỳ, dĩ nhiên không dám đi tìm Tiết Ngọc Dung cùng hai vị trắc phu nhân gây sự, vì thế tìm đến trên người mình nhỉ?

Ngọc Giảo vốn không muốn đối địch với nữ nhân trong Bá phủ này, thiếp như dây leo, bọn họ đều là người đáng thương bám vào phủ Trung Dũng bá sống qua ngày mà thôi.

Nhưng hôm nay Văn Hinh cùng Cẩm Quỳ đều đem trống trận gõ vang, nàng cũng không thể làm như không nghe thấy.

Nếu không sau này, bắt nạt nàng, tra tấn nàng, liền không chỉ là Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân, còn phải thêm hai vị này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play