Ngọc Giảo xoay người lại, trong mắt như mang theo nước mắt, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, còn chưa nói chuyện, liền có một loại cảm giác ủy khuất đến muốn khóc.
Cả người nàng dường như mưa rơi thược dược, yếu ớt, kiều mị, mà đáng thương.
Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy một màn này, trong lòng liền căng thẳng.
Ngọc Giảo nhẹ giọng mở miệng: "Chủ quân..."
Tiêu Ninh Viễn nhẹ nhàng kéo Ngọc Giảo lên, mang theo Ngọc Giảo đến trên giường, ấm giọng nói: "Bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ nói với phu nhân, mấy ngày nay, ngươi không cần đi thỉnh an."
Ngọc Giảo nhu thuận nằm trên giường, mặc cho Tiêu Ninh Viễn kéo chăn mền lên, chỉ lộ ra một gương mặt dung mạo mỹ lệ nhưng hơi có vẻ tái nhợt.
Tiêu Ninh Viễn vươn tay ra, thăm dò cái trán Ngọc Giảo.
Tay Tiêu Ninh Viễn lạnh lẽo, Ngọc Giảo cọ trán vào lòng bàn tay Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn cảm nhận được sự ỷ lại của Ngọc Giảo, càng thêm thương tiếc.
Bệnh này của Ngọc Giảo, có năm thành là giả vờ, năm thành khác thì là thật bị bệnh.
Tiêu Ninh Viễn vừa sờ như vậy, cũng cảm giác được cái trán Ngọc Giảo có chút nóng lên.
Hắn nhìn Ngọc Giảo, thanh âm ôn trầm: "Chuyện này, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi."
Ngọc Giảo khẽ lắc đầu: "Ngọc Giảo không ủy khuất... Ngọc Giảo chỉ ngóng trông không gây thêm phiền toái cho chủ quân."
Tiêu Ninh Viễn nghe vậy hỏi: "Hôm qua không thẩm vấn Lý bà tử, ngươi không trách ta?"
Ngọc Giảo thầm nghĩ trong lòng, trách? Nàng có tư cách này không?
Nhưng ngoài miệng lại nhẹ nói: "Ngọc Giảo không trách chủ quân, Lý bà tử kia là người của Mạnh Trắc phu nhân, Mạnh Trắc phu nhân có thai, thân thể quý trọng, nếu Mạnh Trắc phu nhân và hài tử trong bụng xảy ra chuyện gì, chủ quân chắc chắn sẽ đau lòng."
"Mặc kệ chuyện này là ai làm, Ngọc Giảo đều không muốn để cho chủ quân đau lòng." Ngọc Giảo tiếp tục nói.
Lời này của Ngọc Giảo còn kém nói rõ ràng.
Thật ra nàng biết.
Chính là Lý bà tử làm! Hơn nữa không chừng còn là Mạnh Trắc phu nhân sai khiến.
Nhưng vì Tiêu Ninh Viễn, nàng nguyện ý chịu ủy khuất.
Ngọc Giảo ngoan ngoãn thực khiến người ta đau lòng.
Tiêu Ninh Viễn có chút không tự nhiên dời ánh mắt đi, rơi vào đồ vật vừa rồi đưa tới, tiếp tục nói: "Đồ vật ta sai người đưa tới, ngươi có thích không?"
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Chỉ cần là chủ quân cho, Ngọc Giảo đều thích."
Tiêu Ninh Viễn lại hỏi: "Còn muốn cái gì? Ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi."
Đã bị ủy khuất, vậy nên đền bù một ít.
Hôm nay nhìn thấy Ngọc Giảo bộ dạng nhu thuận, không oán không cam lòng như vậy, lại liên tưởng đến hôm qua, lúc đích thê gọi Ngọc Giảo chỉ nhận Lý bà tử, Ngọc Giảo cũng không thuận theo ý Tứ đích thê, trái tim Tiêu Ninh Viễn càng mềm mại một chút.
Ngọc Giảo và đích thê đều là người của Vĩnh Xương Hầu phủ nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.
Trước kia hắn bởi vì vợ cả, đối với Ngọc Giảo tồn tại mấy phần ý kiến, ngược lại là hắn không phải.
Thanh âm Ngọc Giảo mềm nhẹ, lại mang theo tràn ngập chân thành: "Thiếp mệnh mỏng, kiếp này không cầu cái khác, chỉ cầu chủ quân có thể thương tiếc Ngọc Giảo vài phần..."
Tiêu Ninh Viễn nghe xong lời này, trong lòng nghĩ nghĩ đồng thời mở miệng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền làm lương thiếp của Bá phủ đi."
Ngày ấy hắn nói nâng thiếp cho Ngọc Giảo.
Nói chính là ý Tứ của lương thiếp.
Nhưng Tiết Ngọc Dung cố ý đè ép Ngọc Giảo một chút, Ngọc Giảo liền thành tiện thiếp.
Trước kia Tiêu Ninh Viễn cũng không muốn phí nhiều tâm tư ở hậu trạch nhưng hôm nay, hắn liền muốn thay Ngọc Giảo làm chủ một lần, tóm lại, không thể để Ngọc Giảo chịu ủy khuất này.
Ngọc Giảo vừa nghe lời này, mặt mày cong cong, trên khuôn mặt suy yếu nhất thời mang theo vài phần kinh hỉ: "Thật chứ?"
Thoạt nhìn, nàng lấy lui làm tiến một chiêu này, quả nhiên không có sai.
Tiểu nương nói đúng, nam nhân đều thích thương tiếc kẻ yếu nhu thuận.
Tiêu Ninh Viễn buồn cười mở miệng: "Thế nào? Ta còn có thể nói lời nói dối hay sao?"
Ngọc Giảo nở nụ cười, trên khuôn mặt tái nhợt dường như có vài phần màu sắc: "Thiếp chính là cao hứng, trong lúc nhất thời không thể tin được."
Thấy tâm tình Ngọc Giảo tốt, Tiêu Ninh Viễn cảm thấy cả người mình cũng thoải mái hơn không ít.
Lúc này lang trung vào phòng.
Tiêu Ninh Viễn lập tức đứng dậy, tránh ra.
Lang trung sau khi bắt mạch cho Ngọc Giảo, rất nhanh đã ra kết luận: "Ngọc tiểu nương bị bệnh phong hàn, ta kê hai thang thuốc, nhất định có thể cam đoan thuốc đến bệnh trừ."
Tiêu Ninh Viễn nghe lang trung nói xong, cũng yên lòng, khẽ gật đầu.
Tiếp theo Tiêu Ninh Viễn liền nói với Ngọc Giảo: "Ta còn có việc công phải làm, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, nếu thiếu cái gì, cứ hỏi Lý quản sự là được, cứ nói là ý của ta."
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Đa tạ chủ quân."
Lúc Tiêu Ninh đi ra ngoài, phân phó Tàng Đông một câu: "Tàng Đông, đi thông báo cho Tiền quản sự một chút, từ nay về sau, Ngọc Giảo chính là lương thiếp của Bá phủ."
Tàng Đông vội vàng đáp: "Vâng."
...
Chuyện Ngọc Giảo được nâng lên làm lương thiếp, khi truyền đến viện Uy Nhuy.
Mạnh Trắc phu nhân đang có tâm tình rất tốt cắt tỉa lá cây khô vàng cho một chậu hoa cúc.
Nghe Thước Nhi báo lại.
Mạnh Trắc phu nhân cầm kéo, hơi dừng lại: "Ngươi nói cái gì? Chủ quân nâng tiện nhân Ngọc Giảo kia thành lương thiếp rồi!?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Mạnh Trắc phu nhân đột nhiên lớn lên, vừa sợ vừa giận.
Thước Nhi thấy Mạnh Trắc phu nhân như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vâng, vừa rồi chủ quân rời khỏi chỗ chúng ta, đi Lãm Nguyệt viện một lần, sau khi ra ngoài bảo Tàng Đông phân phó Tiền quản sự, gọi Tiền quản sự dựa theo quy chế của lương thiếp trong phủ, đưa đồ cho Ngọc tiểu nương."
Mạnh Trắc phu nhân sắc mặt xanh mét đứng ở đó.
Lúc này kéo trong tay nàng, đã dùng sức cắt xuống cả gốc hoa cúc.
Hoa cúc bị cắt đứt, trong nháy mắt rơi xuống đất.
Mạnh Trắc phu nhân nhấc chân lên, dùng sức nghiền nát, trong lúc nhất thời cánh hoa Kim Ti Thiên Tằng Cúc tứ tán ra, không còn phong thái yểu điệu như vừa rồi.
Thước Nhi thấy Mạnh Trắc phu nhân bộ dáng như vậy, trong lòng cũng có chút sợ nhưng vẫn kiên trì, nhỏ giọng nói một câu: "Trắc phu nhân, ngài đừng tức giận đến thân thể của mình."
Nàng ta nặng nề đập cây kéo trong tay lên trên bàn, phát ra một tiếng đùng giòn vang.
"Ta làm sao có thể không tức giận!" Mạnh Trắc phu nhân tức giận nói.
Tiếp theo liền híp mắt, lạnh giọng nói: "Trước đây ta thật sự đã coi thường Ngọc Giảo này, chủ quân trước khi rời khỏi đây, đã cho người thưởng đồ cho Ngọc Giảo, coi như là bồi thường nhưng hôm nay..."
"Sau khi chủ quân đi Lãm Nguyệt viện kia một chuyến, liền cảm thấy bồi thường này không đủ, trực tiếp nâng lương thiếp cho tiện nhân này!" Mạnh Trắc phu nhân càng nói càng tức giận.
"Nhất định là tiểu tiện nhân này, âm thầm dùng thủ đoạn gì!"
Thước Nhi vội vàng nói: "Trắc phu nhân, ngài bớt giận, có lẽ chủ quân là nể mặt mũi phu nhân, thưởng nàng một cái lương thiếp nhưng lương thiếp thì như thế nào? Không phải vẫn là thiếp sao? So với thân phận của trắc phu nhân ngài, dĩ nhiên không so được."
Mạnh Trắc phu nhân nghe lời này, giơ tay lên, tát Thước Nhi một cái.
"Câm miệng!"
Thước Nhi bụm mặt, mờ mịt nhìn về phía Mạnh Trắc phu nhân, không biết câu nào của mình sai rồi.
Mạnh Trắc phu nhân không nhịn được mà nhớ tới, lúc trước cũng có người nói, bản thân là trắc phu nhân thì có thể làm gì được? Nói cho cùng, cũng coi như là một thiếp! Không thể so sánh với thân phận của Tiết Ngọc Dung!
Hơn nữa bởi vì chuyện Ngọc Giảo được nâng lương thiếp, trong lòng Mạnh Trắc phu nhân vốn không sảng khoái, vì vậy Thước Nhi liền thành chỗ trút giận này.
Thước Nhi bị đánh xong, không dám lên tiếng.
Mạnh Trắc phu nhân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Thước Nhi một chút, hòa hoãn một chút rồi nói: "Có đánh đau không?"