Kỳ thật Ngọc Giảo đã sớm biết, sẽ là như vậy.

Chỉ là con người đều như vậy, không đến thời điểm cuối cùng, từ đầu đến cuối sẽ mang theo một chút suy nghĩ không thực tế.

Bây giờ Ngọc Giảo xem như hoàn toàn hiểu được, mình ở Bá phủ này không có người đáng tin, cũng tuyệt đối không thể dựa vào ý nghĩ của bất luận kẻ nào.

Cho dù người đó là Tiêu Ninh Viễn.

Nếu chân tình cầu không được, vậy nàng vì sao phải đi cầu? Sau này ở trong Bá phủ, nàng chỉ sống vì mình.

Ngọc Giảo nằm ở trên giường, trong hốc mắt có nước mắt chảy ra, rơi xuống gối thêu.

...

Sáng sớm.

Lúc Ngọc Giảo tỉnh lại, cảm thấy giữa trán ẩn ẩn đau đớn.

Lúc Xuân Chi bưng chậu rửa mặt đi vào, liền nhìn thấy Ngọc Giảo yếu ớt chống một cánh tay, muốn rời giường.

Nàng vội vàng đặt chậu rửa mặt xuống, đi đến bên giường, ấm giọng nói: "Tiểu nương, đây là sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

Ngọc Giảo khẽ gật đầu: "Có chút đau đầu."

Xuân Chi vội vàng đưa tay thăm dò trán Ngọc Giảo, sau đó sốt ruột nói: "Nhất định là đêm qua bị cảm lạnh, cho nên bị phong hàn!"

Ngọc Giảo gật đầu, hẳn là như vậy.

Mặc dù nàng không bị chết đuối nhưng nước đêm thu lạnh lẽo thấu xương, người đang khỏe ngâm vào bên trong, bị phong hàn chẳng có gì lạ.

Xuân Chi vội vàng nói: "Ta đi cầu phu nhân, mời lang trung đến cho tiểu nương."

Bá phủ nhiều quy củ, lang trung loại ngoại nam này, cũng không phải tùy tiện có thể vào phủ, phải tìm người bẩm báo.

Ngọc Giảo nghĩ Tiết Ngọc Dung hẳn là sẽ không ở trong chuyện này làm khó Xuân Chi, vì thế liền gật gật đầu, Xuân Chi vội vàng đi ra ngoài.

Nào ngờ, người này còn chưa ra khỏi viện, Xuân Chi đã nhìn thấy Tàng Đông mang theo mấy gã sai vặt tới.

"Ngọc tiểu nương đã tỉnh ngủ chưa?" Tàng Đông khách khí hỏi.

Ngọc Giảo nghe thấy động tĩnh, liền chống người lên, đi ra ngoài.

Xuân Chi nhìn thấy một màn này, vội vàng tới đỡ Ngọc Giảo: "Tiểu nương, sao người lại ra đây?"

Tàng Đông liếc mắt liền nhìn ra tình huống Ngọc Giảo có chút không đúng, vì thế liền hỏi: "Ngọc tiểu nương làm sao vậy?"

Xuân Chi vừa nghĩ tới chuyện đêm qua trong lòng liền tức giận, nhất là nghĩ đến phương thức xử trí của Tiêu Ninh Viễn, lúc này liền sặc giọng nói: "Còn có thể là thế nào? Tiểu nương nhà ta đêm qua rơi xuống nước, bị cảm lạnh!"

Tàng Đông nghe lời Xuân Chi nói, thần sắc có chút xấu hổ.

Ngọc Giảo nhẹ nhàng quát một tiếng: "Xuân Chi!"

Nói xong Ngọc Giảo liền khách khí nhìn về phía Tàng Đông: "Xin lỗi tiểu ca Tàng Đông, Xuân Chi cũng là bởi vì lo lắng thân thể của ta, tâm tình không tốt mới như vậy, xin tiểu ca Tàng Đông đừng để ở trong lòng."

Tàng Đông lập tức nở nụ cười: "Ngọc tiểu nương quả thực khiến Tàng Đông sợ hãi, huống hồ, Xuân Chi cũng không nói gì quá đáng, không cần phải như vậy."

Hắn cảm thấy, trong phủ nhiều tiểu nương như vậy, cũng chỉ có Ngọc tiểu nương nói chuyện ôn nhu lại khách khí, trách không được chủ quân thích Ngọc tiểu nương.

Nữ tử như vậy, ai mà không thích?

"Không biết Tàng Đông tiểu ca đến Lãm Nguyệt viện là có chuyện gì?" Ngọc Giảo tò mò hỏi.

Tàng Đông quay người nhìn gã sai vặt của mình, trên tay mỗi gã sai vặt đều bưng một cái khay, phía trên đặt đủ loại đồ vật.

Tàng Đông giơ tay lên, mấy gã sai vặt đi về phía trước.

Tàng Đông nhìn thoáng qua những vật kia, mở miệng nói: "Những thứ này đều là chủ quân sai ta đưa tới, hy vọng Ngọc tiểu nương có thể thích."

Ngọc Giảo nhìn sang, trên khay có quần áo, cái trâm cài đầu, thậm chí còn có một thanh ngọc như ý phẩm tướng không tệ.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ninh Viễn tặng đồ cho nàng.

Ngọc Giảo mở miệng nói: "Đa tạ Tàng Đông tiểu ca."

"Cũng làm phiền chuyển cáo chủ quân, ta rất thích, cảm ơn." Ngọc tiểu nương mỉm cười nói.

Tàng Đông nhìn Ngọc Giảo, trong lòng nhịn không được nói, Ngọc tiểu nương thoạt nhìn... giống như không có dáng vẻ đặc biệt cao hứng nhỉ?

Cuối cùng Tàng Đông dưới sự chỉ dẫn của Xuân Chi, đặt đồ vật vào trong phòng.

Tiễn Tàng Đông đi, Xuân Chi cũng đi mời lang trung, trong phòng này chỉ còn lại một mình Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo nhìn đồ vật đưa tới, giống cười mà không phải cười.

Tiêu Ninh Viễn muốn thông qua thủ đoạn này để giảm bớt áy náy, bất quá nếu Tiêu Ninh Viễn còn biết áy náy, nàng sẽ khiến cho Tiêu Ninh Viễn áy náy thêm vài phần.

...

Tiêu Ninh Viễn cùng Mạnh Trắc phu nhân dùng xong điểm tâm, liền nói với Mạnh Trắc phu nhân một câu: "Mấy ngày nay, ngươi ở trong Uy Nhuy viện, tu dưỡng cho tốt, chớ có đi ra ngoài, miễn cho kinh động thai khí."

Mạnh Trắc phu nhân mím môi, trong giọng nói có vài phần không tình nguyện: "Đã biết."

Thước nhi nhìn bóng lưng Tiêu Ninh Viễn rời đi, cười nói: "Chủ quân thật quan tâm trắc phu nhân."

Mạnh Trắc phu nhân thần sắc lạnh lẽo, trên mặt mang theo vài phần giận dữ: "Quan tâm? Hắn quan tâm làm gì! Đó là biến tướng cấm túc ta!"

Chuyện hôm qua, bà tử vô dụng chẳng những không thành công, còn suýt nữa khiến Tiết Ngọc Dung thẩm vấn ra.

Tuy cuối cùng chủ quân vẫn che chở nàng, không để cho Tiết Ngọc Dung tiếp tục gây chuyện nhưng nghĩ chắc trong lòng chủ quân vẫn có lửa, cho nên dùng phương thức như vậy gõ nàng.

Bất quá cũng may...

Mạnh Trắc phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi cong lên.

Cũng may chủ quân đối với nàng, khác với đối với những người khác, bây giờ xem ra, ở trong lòng chủ quân, sống chết của tiện nhân Ngọc Giảo kia, cũng không bằng một sợi lông của nàng!

Nghĩ như vậy, khóe môi Mạnh Trắc phu nhân hơi cong lên.

Tiêu Ninh Viễn đi ra ngoài.

Chỉ thấy Tàng Đông muốn nói lại thôi.

Tiêu Ninh Viễn biết Tàng Đông đi làm cái gì, vì thế liền hỏi: "Nàng thích không?"

Tàng Đông vội vàng nói: "Ngọc tiểu nương rất thích, còn bảo ta cảm tạ chủ quân."

Nói xong, Tàng Đông chần chờ một chút liền tiếp tục nói: "Chính là Ngọc tiểu nương hình như bị bệnh."

Tiêu Ninh Viễn đang muốn đi ra ngoài phủ, hơi dừng lại, chuyển phương hướng, liền đi Lãm Nguyệt viện.

Tàng Đông nhắc nhở: "Chủ quân, hôm nay thi đình, chủ quân không đi nhìn một chút sao?"

Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Ta là một võ phu, đi hoặc là không đi, đi trễ một lát cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn."

Tàng Đông thầm nghĩ, chủ quân nói lời này... Cái gì gọi là một kẻ vũ phu? Chủ quân đánh trận, là lợi hại nhưng người hiểu biết chủ quân, đều rõ, chủ quân không đơn giản là "võ phu" như vậy.

Luận học thức luận mưu lược, chủ quân cũng không kém bất luận kẻ nào.

Lúc Tiêu Ninh Viễn tới, Ngọc Giảo đang thoa son phấn lên mặt mình, son phấn này thoa lên, chẳng những không làm cho khí sắc Ngọc Giảo tốt thoạt nhìn, ngược lại làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm tái nhợt vô lực.

Nếu đã bị bệnh.

Vậy thì bệnh càng lợi hại hơn một chút đi.

Cũng khiến người ta biết, trong chuyện lần này, nàng rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất!

Thu Hành vừa cầm đồ ăn sáng trở về, liền nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn đi vào sân nhỏ, vội vàng mở miệng hô: "Bái kiến chủ quân!"

Ngọc Giảo nghe thấy động tĩnh này, động tác trên tay hơi dừng lại, liền buông son phấn màu xanh trắng kia xuống, đổi thành son phấn màu son.

Lúc Tiêu Ninh Viễn đi vào, liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ngọc Giảo, trang điểm chải chuốt tấm gương.

Nàng nhìn thấy vô cùng suy yếu, khuôn mặt vốn thanh diễm, bây giờ nhìn đặc biệt tái nhợt, không có mấy phần huyết sắc.

Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy một màn này, nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Nếu thân thể không thoải mái, sao không nằm nghỉ ngơi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play