Mạnh Trắc phu nhân thấy ánh mắt Tiêu Ninh Viễn dừng ở bụng mình, liền thở nhẹ một tiếng: "A..."

Thước Nhi thấy thế lập tức thần sắc hoảng sợ hỏi: "Trắc phu nhân, ngài làm sao vậy?"

Lúc Mạnh Trắc phu nhân thở nhẹ, Tiêu Ninh Viễn liền vội vàng đứng dậy.

"Chủ quân, trắc phu nhân nghe nói phu nhân đã bắt người của Uy Nhuy viện, liền vội vã chạy tới. Trên đường đi tới đây, nàng lại bị chọc tức, sợ là sẽ kinh động đến thai khí..." Thước nhi tiếp tục nói.

Tiêu Ninh Viễn chạy tới bên cạnh Mạnh Trắc phu nhân, xoay người, ôm Mạnh Trắc phu nhân lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Tiết Ngọc Dung nhìn thấy cảnh này, sốt ruột hô một câu: "Chủ quân!"

Bước chân Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại, liền mở miệng nói: "Chuyện này, bản bá sẽ phái người đi thăm dò, đêm nay trời đã khuya, mọi người liền giải tán, trở về nghỉ ngơi đi!"

Lý bà tử nghe xong lời này, liền lăn một vòng đứng dậy, chạy theo Tiêu Ninh Viễn ra ngoài.

Lúc này nhân vật chính đã đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại bọn người Tiết Ngọc Dung và Ngọc Giảo.

Tiết Ngọc Dung tái nhợt mặt mày, nhưng thấy nàng ta bị chọc tức không nhẹ, Ngọc Giảo cẩn thận từng li từng tí nhìn Tiết Ngọc Dung, không dám trêu chọc Tiết Ngọc Dung.

Nhưng hiện nay, mặc kệ Ngọc Giảo làm như thế nào, Tiết Ngọc Dung đều đem ánh mắt âm lãnh như độc xà kia, rơi vào trên người Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo bị ánh mắt này nhìn đến run rẩy một chút, tiếp theo liền đứng dậy quỳ trên mặt đất, lại là nhận sai: "Ngọc Giảo biết sai."

Lúc Ngọc Giảo nhận sai, trong lòng có một loại cảm giác thê lương, thân phận nàng hèn mọn, mệnh như cỏ rác, muốn sống sót, phải hiểu được uốn gối.

Trong lòng nàng giống như có một ngọn lửa đang cháy.

Nàng tự nói với mình.

Nàng sẽ quỳ nhất thời nhưng sẽ không quỳ một đời.

Con đường gian nan lại dài, chuyện tương lai, ai nói chính xác được?

Tiết Ngọc Dung cười lạnh liên tục: "Ngươi có cái gì sai? Ngươi rất tốt! Ngươi biết rõ, Triệu ma ma hỏi ngươi chuyện kia, chính là để ngươi chỉ tội Lý bà tử, vì sao ngươi không mở miệng!"

Ngọc Giảo sợ hãi nói: "Thiếp... Thiếp... Quả thật không nhìn rõ dáng vẻ của người nọ."

Tiết Ngọc Dung đi tới, trực tiếp tát một cái lên mặt Ngọc Giảo.

Nương theo một tiếng thanh thúy.

Ngọc Giảo chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.

Tiết Ngọc Dung tức giận nói: "Ngươi là ngu xuẩn hay là giả ngu? Hôm nay nếu ngươi cắn chết người hại ngươi rơi xuống nước chính là Lý bà tử, vậy Mạnh Âm Âm tự nhiên sẽ bị liên lụy! Đến lúc đó, không nói đến đứa nhỏ này của nàng ta có thể sinh ra hay không, với phẩm tính của nàng ta, cũng không xứng làm bình thê!"

Ngọc Giảo giờ mới hiểu được vì sao Tiết Ngọc Dung lại gấp gáp muốn kéo Mạnh Trắc phu nhân xuống nước.

Thì ra là vì việc này.

Ngọc Giảo nhỏ giọng nói: "Phu nhân, không phải là thiếp không muốn chỉ ra Lý bà tử, mà là trên đường trở về, chủ quân cũng đã phái Tàng Đông đi thăm dò việc này, nếu để chủ quân biết... Hai người chúng ta có hiềm nghi vu oan Mạnh Trắc phu nhân."

Ngọc Tỳ mím môi: "Không cần quá nhiều chứng cứ, chỉ cần Mạnh trắc phu nhân kia khóc lóc, chủ quân nhất định sẽ tin tưởng Mạnh trắc phu nhân, đến lúc đó Ngọc Giảo bị chủ quân trách phạt không có gì đáng tiếc nhưng như vậy... Nếu như giữa chủ quân và phu nhân sinh ra hiềm khích, đây chẳng phải là khiến Mạnh trắc phu nhân âm thầm cao hứng sao?"

Lời này của Ngọc Giảo, giống như nước lạnh xối Tiết Ngọc Dung vừa rồi còn nhiệt huyết xông lên, lạnh thấu tim.

Tiết Ngọc Dung không nhịn được nhớ đến cảnh Mạnh Âm Âm nói ba nhãm vài câu đã khiến chủ quân ôm nàng rời đi, nàng ta không nhịn được nhắm mắt lại.

Mặc dù nói lời của Ngọc Giảo, khiến người nghe buồn bực nhưng trên thực tế... Chính nàng ta cũng rõ ràng, lời của Ngọc Giảo không phải không có lý.

Hôm nay, bất kể là Ngọc Giảo chỉ ra hay là nghiêm hình tra tấn, với địa vị của nàng ta và Ngọc Giảo ở trong lòng chủ quân, đều không lay động được Mạnh Âm Âm!

Tiết Ngọc Dung sắc mặt tái nhợt, tức giận đi qua, lật tung cái bàn trong phòng.

Sau một hồi tiếng nổ lách cách.

Tiết Ngọc Dung đi đến trước mặt Ngọc Giảo, lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay cứ tính như vậy đi, nếu như ngày khác, lại có một chuyện như vậy, ngươi không chịu phối hợp với ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi, tiểu nương ngươi và đệ đệ tiện chủng kia của ngươi phải trả giá đắt!"

Tiết Ngọc Dung nói xong thì vung ống tay áo lên, dẫn người rời đi.

Thu Hành đi qua, nhìn thấy Tiết Ngọc Dung rời khỏi Lãm Nguyệt viện, lúc này mới trở về, đóng cửa phòng lại.

Tiếp theo hai nha hoàn Xuân Chi và Thu Hành đều vội vàng vây quanh.

"Tiểu nương!" Hai mắt Xuân Chi đỏ hoe, tràn đầy đau lòng.

Thu Hành đã bắt đầu rơi nước mắt: "Tiểu nương, sao phu nhân lại hạ thủ ác như vậy? Mặt đều sưng lên..."

Thu Hành muốn đưa tay chạm vào mặt Ngọc Giảo nhưng lại không dám, chỉ có thể gấp đến độ rơi nước mắt.

Ngọc Giảo được Xuân  Chi nâng đỡ đứng dậy, đi tới bên giường.

Lúc này Xuân Chi cầm khăn thấm nước lạnh đắp lên mặt cho Ngọc Giảo, Thu Hành lại đi dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất.

Xuân Chi nhịn không được nói: "Bọn họ thật sự là quá khi dễ người!"

"Theo ta thấy chuyện hôm nay tiểu nương rơi xuống nước, chính là thủ bút của Mạnh Trắc phu nhân kia nhưng nàng ta không hề trả giá, chỉ ôm bụng kêu đau, liền khiến chủ quân mềm lòng!" Xuân Chi càng nói càng tức giận.

Nói xong, Xuân Chi thấy Ngọc Giảo thần sắc bình tĩnh nằm ở đó, tựa như đối với lời giải thích của mình, cũng không có quá nhiều phản ứng.

Điều này khiến Xuân Chi nhịn không được hỏi một câu: "Tiểu nương, người không tức giận sao?"

Ngọc Giảo nghe lời này, khóe môi hơi cong lên, tuy là cười nhưng trong ánh mắt, vẫn còn có chút thê lương: "Chuyện trong dự liệu, có gì mà tức giận?"

Lúc Triệu ma ma muốn nàng chỉ ra Lý ma ma, nàng liền nghĩ đến có khả năng có kết quả như vậy.

Cũng may, nàng không nóng đầu nhất thời, thật sự dựa theo suy nghĩ của Tiết Ngọc Dung, làm chuyện ngu xuẩn chỉ thẳng vào mặt Lý ma ma!

Nếu không, chuyện hôm nay, liền triệt để cuốn nàng vào.

Bây giờ... Nàng còn có thể ngồi vững ở vị trí người bị hại.

Nàng cũng không tin, Tiêu Ninh Viễn che chở Mạnh Âm Âm như vậy, đối với mình không có nửa điểm áy náy!

Thứ nàng muốn tranh không phải nhất thời trút được giận, thứ nàng muốn tranh, là địa vị trong lòng Tiêu Ninh Viễn.

Ngọc Giảo có chút mệt mỏi, chờ Thu Hành thu dọn đồ đạc xong, Ngọc Giảo liền bảo hai người tắt đèn đuốc lui ra ngoài.

Chỉ còn lại có một mình nàng nằm ở trên giường, nàng liền nhịn không được nghĩ đến câu Xuân Chi vừa hỏi: "Ngươi không tức giận sao?"

Lúc không có người, sự yếu ớt của nàng cũng được thể hiện ra.

Nàng đưa tay sờ lên tim của mình, vị trí tâm có chút trống rỗng...

Nàng không xứng có cảm xúc tức giận nhưng buồn bã, luôn luôn có.

Nàng vào Bá phủ không bao lâu, liền làm nữ nhân của Tiêu Ninh Viễn, Tiêu Ninh Viễn cũng là một nam nhân duy nhất của nàng, nàng nhìn lão luyện nhưng rốt cuộc chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi.

Đối mặt với một nam nhân ôn nhu lạnh lùng như Tiêu Ninh Viễn, nàng sao lại không có nửa điểm động tâm?

Trong lòng nàng, sao lại không có nửa điểm hy vọng?

Nàng cũng hy vọng, hôm nay Tiêu Ninh Viễn có thể làm chủ cho mình, dù chỉ trách phạt Mạnh Trắc phu nhân vài câu.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, khiến Ngọc Giảo lại một lần nữa nhận rõ ràng địa vị của mình.

Bây giờ, nàng ở trong lòng Tiêu Ninh Viễn, sợ chỉ là một món đồ chơi thú vị thôi nhỉ?

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ mê luyến đối với dung mạo mới mẻ và thân thể của mình, ngoài ra không còn gì khác.

Chút hy vọng ấy của nàng là buồn cười cỡ nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play