Ngọc Giảo bị Triệu ma ma hỏi như vậy, liền có chút không biết như thế nào cho phải.
Ý của Triệu ma ma, chính là ý của Tiết Ngọc Dung, đây là muốn bà trực tiếp cắn chết Lý bà tử này, để đạt được mục đích kéo Mạnh Trắc phu nhân xuống nước.
Nàng kỳ thật không nhìn rõ ràng, là người nào đẩy mình vào trong nước, lúc này chỉ ra và xác nhận bà tử này, ít nhiều có chút che giấu lương tâm... Mà không chỉ đơn giản là trái lương tâm như vậy.
Mặc dù nói chuyện mình rơi xuống nước này, có khả năng rất lớn là do Mạnh Trắc phu nhân làm.
Nhưng hiện nay không có chứng cứ, trực tiếp cắn chết Lý bà tử này, không khỏi quá qua loa.
Coi như là bày ra ván cờ, ván này cũng quá nhiều lỗ thủng.
Hai lần dụng tâm cơ trước đó của nàng đều khiến Tiêu Ninh Viễn nhìn ra.
Ngày đó Tiêu Ninh Viễn cảnh cáo nàng, chuyện bất quá tam.
Nếu là chuyện lần này, khiến Tiêu Ninh Viễn nhìn ra manh mối vu oan... Ngọc Giảo thật sợ, hủy đường mình ở Bá phủ này.
Thân phận của nàng như vậy, nếu thật sự để người đuổi ra khỏi Bá phủ, còn có tương lai gì?
Tiết Ngọc Dung thấy Ngọc Giảo không nói lời nào, liền mỉm cười nhìn về phía Ngọc Giảo: "Ngọc Giảo, ngươi chỉ cần nói ra chân tướng, còn lại giao cho đích tỷ, đích tỷ tự sẽ làm chủ cho ngươi."
Lúc này nhìn bộ dáng này của Tiết Ngọc Dung, giống như là muốn lấy tư thái của người nhà mẹ đẻ, chủ trì công đạo cho Ngọc Giảo.
Chính là lúc này, Tiêu Ninh Viễn vừa rồi còn thờ ơ ngồi ở đó, ngước mắt nhìn thoáng qua Ngọc Giảo, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Ngọc Giảo bị Tiêu Ninh Viễn nhìn như vậy, cũng đã làm ra quyết định, liền mím môi, thản nhiên nói: "Ta... Ta... Ta không thấy rõ."
Tiết Ngọc Dung nghe Ngọc Giảo nói, hàm răng đều muốn cắn nát.
Ngọc Giảo là thứ vô dụng, lúc này lại không biết thuận theo lời nàng ta nói, là quá ngu xuẩn, hay là có mục đích khác?
Tiết Ngọc Dung nhẫn nại tiếp tục nói: "Ngọc Giảo, ngươi nghĩ kỹ lại nói! Hôm nay ta cùng chủ quân đều ở đây, nhất định có thể lấy lại công đạo cho ngươi, nếu ngươi bởi vì sợ hãi cái gì, không chịu nói ra chân tướng... Vậy thật không ai có thể giúp được ngươi!"
"Đây vốn là việc của ngươi, ta cũng không tiện nói nhiều nhưng tiểu nương ngươi phó thác ngươi cho ta, ta dĩ nhiên phải thật tốt chiếu cố ngươi." Tiết Ngọc Dung tiếp tục nói.
Trái tim Ngọc Giảo thắt lại.
Tiết Ngọc Dung vô duyên vô cớ nhắc tới tiểu nương, đây là muốn bắt tiểu nương uy hiếp nàng.
Lý bà tử cũng không chịu ngồi chờ chết, lúc này vừa khóc vừa gào: "Phu nhân, ngươi buộc Ngọc tiểu nương chỉ điểm ta như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì?"
Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, lén lút nhìn thoáng qua Tiêu Ninh Viễn, thấy lúc này Tiêu Ninh Viễn đang cúi đầu uống trà, đối với lời nói của Lý bà tử, tựa hồ cũng không có quá nhiều phản ứng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, Tiết Ngọc Dung tức giận quát lớn: "Bà tử ngươi, lại còn vọng tưởng đem nước bẩn hắt lên người của ta!"
Tiết Ngọc Dung hơi dừng lại, quát lớn: "Ngọc Giảo! Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, đến cùng có nhìn thấy bộ dáng của người này hay không!"
Lửa lại đốt tới chỗ Ngọc Giảo.
Ngọc Giảo là bó tay toàn tập.
Nàng chỉ có thể cân nhắc lời nói mở miệng: "Ngọc Giảo..."
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Mạnh Trắc phu nhân: “Ôi chao, đêm hôm khuya khoắt, chuyện gì mà khiến phu nhân tức giận như vậy?"
Lý bà tử thấy Mạnh Trắc phu nhân đi vào, vội vàng nghẹn ngào bò về phía Mạnh Trắc phu nhân: "Trắc phu nhân, ngài phải cứu lão nô, lão nô oan uổng a!"
Thước Nhi thấy Lý bà tử bò tới, liền một cước đạp tới, không khách khí nói: "Đừng quấy nhiễu trắc phu nhân!"
Lý bà tử lúc này mới quy củ quỳ xuống, tiếp theo nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: "Hôm nay Ngọc tiểu nương rơi xuống nước, vừa vặn gặp lão nô xuất hiện ở gần hồ sen, phu nhân liền nói là ta đẩy Ngọc tiểu nương xuống nước, lão nô oan uổng a!"
"Oan hay không oan cũng không phải là ngươi nói, phu nhân, theo ta thấy, chớ có phí nhiều miệng lưỡi với tên điêu nô này, vả lại tra tấn thẩm vấn một lần, bà ta liền khai thôi!" Triệu ma ma cười lạnh một tiếng.
Lý bà tử nghe Triệu ma ma muốn dùng lao hình với mình, cả người đều hoảng hốt, thậm chí theo bản năng nắm chặt tay, rụt ngón tay về.
Tiết Ngọc Dung gật đầu: "Cứ làm theo lời Triệu ma ma nói đi!"
Lý bà tử nhìn thấy một màn này, sắc mặt tái nhợt, lập tức xoay người nhìn về phía Mạnh Trắc phu nhân, vội vàng nói: "Trắc phu nhân, cầu ngài cứu lão nô, lão nô tuổi tác lớn, sợ là chịu không nổi hình phạt này..."
Ngọc Giảo liếc Mạnh Trắc phu nhân một cái, trong thần sắc của nàng hiện lên một tia u ám.
Nhưng rất nhanh, Mạnh Trắc phu nhân được Thước nhi đỡ xuống, quỳ xuống, không nói chuyện với Tiết Ngọc Dung, mà nói với Tiêu Ninh Viễn: "Chủ quân, cầu chủ quân vì Âm Âm chủ trì công đạo."
"Hôm nay phu nhân không hỏi trắng đen, liền bắt người của Uy Nhuy viện tới, bây giờ còn muốn nghiêm hình tra tấn, Lý bà tử lớn tuổi, sau khi bị tra tấn, vì muốn sống cái gì cũng nói ra được... Đến lúc đó, thiếp thân nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Mạnh Trắc phu nhân tiếp tục nói.
Tiết Ngọc Dung đứng một bên lạnh lùng nhìn, lạnh lùng nói: "Thế nào? Ý của ngươi là, ta còn không thể thẩm vấn bà tử này? Cho dù thẩm tra ra, kết quả cũng không tính?"
Mạnh Trắc phu nhân ngẩng đầu nhìn Tiết Ngọc Dung: "Phu nhân, ta biết, từ sau khi ta có thai, ngươi liền sinh lòng ghen ghét nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, lấy an nguy của Ngọc tiểu nương, thiết kế hại ta!"
"Cho dù an nguy của ta và Ngọc tiểu nương không quan trọng nhưng trong bụng ta vẫn còn huyết mạch duy nhất của Bá phủ hiện giờ... Hành vi của phu nhân như vậy, chẳng lẽ không sợ hài tử xảy ra sai sót, khiến Bá phủ không có hậu nhân sao?" Lúc Mạnh Trắc phu nhân nói lời này, cũng không yếu đuối đáng thương, ngược lại từng chữ vang vang, tràn đầy chất vấn.
Tiết Ngọc Dung bị chọc tức không nhẹ: "Mạnh Âm Âm, ngươi làm loại chuyện ác độc này, còn muốn hắt nước bẩn lên người ta!"
- Chủ quân! Xin ngươi hạ lệnh, nghiêm thẩm điêu nô này!" Tiết Ngọc Dung nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.
Ngọc Giảo tuy rằng không tự mình chỉ ra nhận Lý bà tử nhưng hôm nay nàng ngược lại hy vọng, Tiêu Ninh Viễn thật sự thuận theo ý Tứ của Tiết Ngọc Dung, nghiêm thẩm bà tử kia.
Vừa rồi nàng còn không xác định, có phải Lý bà tử này làm chuyện này hay không.
Có thể thấy được bộ dáng khẩn trương của Mạnh Trắc phu nhân đối với Lý bà tử, trong lòng Ngọc Giảo liền có tính toán.
Chuyện mình rơi xuống nước, tám chín phần mười là do Lý bà tử này làm.
Ngọc Giảo nghĩ mình vừa rồi không chỉ đích danh Lý bà tử, nhất định là khiến Tiết Ngọc Dung ghi hận, lúc này liền bổ sung một câu: "Chủ quân, xin chủ quân làm chủ cho thiếp, thời điểm thiếp rơi xuống nước, còn tưởng rằng mình phải chết, thiếp không sợ chết, thiếp sợ sẽ không còn được gặp lại chủ quân..."
Nàng tự dưng ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, bây giờ dĩ nhiên hi vọng người động thủ, còn có đầu sỏ gây nên có thể bị trừng phạt.
Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, đối với bộ dáng Ngọc Giảo hát đệm như vậy, rất hài lòng.
Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo, Ngọc Giảo cảm lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn run lẩy bẩy, giống như thỏ bị ngâm nước, phá lệ đáng thương, khiến người ta nhịn không được muốn đau lòng.
Nhưng nhìn Mạnh Trắc phu nhân kia, nàng ta cũng là một mặt tiều tụy, lúc này quỳ trên mặt đất, hai tay còn che bụng...