Phía sau lưng Tiêu Ninh Viễn cứng rắn, đụng vào khiến mắt mũi Ngọc Giảo đau xót.

Tiêu Ninh Viễn xoay người lại, liền nhìn thấy Ngọc Giảo đang xoa xoa chân mày, hắn nhìn thấy một màn này, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn không được hỏi một câu: "Sao không nhìn đường?"

Ngọc Giảo nhỏ giọng nói: "Thiếp vốn tưởng rằng đi theo phía sau chủ quân, là không cần xem đường, chủ quân đi đâu, thiếp liền đi đó, không nghĩ tới chủ quân ngừng lại."

Tiêu Ninh Viễn nhướng mày nhìn về phía Ngọc Giảo: "Lá gan càng lớn, ngược lại là đổ lý do trên đầu ta."

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Thiếp không dám."

Tiêu Ninh Viễn lạnh lùng cười một tiếng: "Ngoài miệng nói không dám nhưng ta thấy, ngươi dám làm nhiều chuyện lắm!"

Ngọc Giảo nghe vậy trong lòng căng thẳng, lúc này liền đỏ mắt nhìn Tiêu Ninh Viễn, mở miệng nói: "Chủ quân, có chuyện gì, có... Có thể về nhà rồi nói sau không?"

Nói xong Ngọc Giảo liền quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng nội viện Hầu phủ.

Tiêu Ninh Viễn lúc này mới bước đi nhanh, đi về phía trước.

Tiêu Ninh Viễn lên xe ngựa trước.

Chờ đến khi còn lại là Ngọc Giảo, Ngọc Giảo đang muốn dùng cả tay chân bò lên, một cánh tay liền từ trên xe ngựa vươn ra, kéo cổ tay của nàng, dùng sức một cái, liền kéo nàng vào trong xe ngựa.

Lúc Ngọc Giảo vào xe ngựa lảo đảo một cái, liền ngã vào trong ngực Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn liếc nhìn Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Thế nào? Lại muốn câu dẫn ta?"

Ngọc Giảo vội vàng đứng dậy từ trong ngực Tiêu Ninh Viễn, lui về phía sau.

Xe ngựa coi như rộng rãi, Ngọc Giảo quỳ xuống.

Thấy nữ tử quỳ gối trước mặt mình, bả vai gầy gò, Tiêu Ninh Viễn khẽ xùy một tiếng, hỏi: "Sao lại quỳ xuống rồi?"

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Thiếp có sai."

Tiêu Ninh Viễn nở nụ cười: "Sai? Thật kỳ lạ, vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở chỗ nào?"

Ngọc Giảo lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thiếp chỉ có một đệ đệ như vậy, thiếp cho dù liều mạng, cũng phải tính toán cho hắn một hai, cho nên hôm nay lợi dụng chủ quân, kính xin chủ quân trách phạt."

Sở dĩ Ngọc Giảo chủ động nhận sai.

Đó là bởi vì Ngọc Giảo tâm tư tỉ mỉ, đã sớm phát hiện, tuy rằng Tiêu Ninh Viễn vẫn luôn cười nhưng ánh mắt nhìn nàng lại lạnh đi mấy phần. 

Nàng ở trước mặt Tiêu Ninh Viễn, dùng thủ đoạn, chưa chắc có thể giấu diếm được Tiêu Ninh Viễn.

So với chờ Tiêu Ninh Viễn tới hỏi, còn không bằng trực tiếp thừa nhận.

Ngọc Giảo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh đã sớm đỏ lên, trong hốc mắt ngậm lấy một vòng nước mắt, nàng mở miệng nói: "Thiếp đây cũng là không có cách nào... Chủ quân muốn phạt thế nào, thiếp đều nhận."

"Nhưng thiếp vẫn là muốn cãi lại vì mình hai câu, hôm nay thiếp dẫn Lang Nhi quỳ xuống với Tiết Canh, cũng không phải là cố ý vu oan Tiết Canh, chỉ là nghĩ, để phụ thân, để chủ quân nhìn xem ngày xưa, hai tỷ đệ chúng ta sống như thế nào. " Ngọc Giảo tiếp tục nói.

Chuyện có thành phần cố ý nhưng cũng không phải là giả.

Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Ngọc Giảo trước mắt.

Trước đó hắn cũng không thích nữ tử khóc, chỉ cảm thấy nữ tử sẽ khóc khiến người ta phiền lòng.

Nhưng lúc Ngọc Giảo khóc lên, dường như như đóa hoa yếu ớt ương ngạnh trong mưa, ngược lại cảnh đẹp ý vui.

Hôm nay hắn phát giác được, nữ tử trước mắt lợi dụng mình, trong lòng là có một chút tức giận.

Nhưng hôm nay Ngọc Giảo khóc như thế, hắn ngược lại bắt đầu thương tiếc.

Vĩnh Xương hầu đối với Ngọc Giảo có thái độ gì, hắn hôm nay xem như tự mình lĩnh giáo rồi, lại có thời điểm Tiết Canh nhìn thấy hai tỷ đệ quỳ xuống, tư thái kiêu ngạo kia cũng không phải giả vờ, nghĩ đến Ngọc Giảo nói không sai, ngày xưa... Hai tỷ đệ này, chính là sống hèn mọn như vậy.

Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo hỏi: "Tiết lang quan trọng với ngươi như vậy sao?"

Ngọc Giảo vội vàng mở miệng: "Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tất nhiên là quan trọng.

Tiêu Ninh gật gật đầu: "Phương pháp mặc dù không đúng nhưng niệm tình ngươi thủ túc tình thâm, lần này ta tha ngươi."

Ngọc Giảo vội vàng mừng rỡ: - Đa tạ chủ quân! Đa tạ chủ quân!

Tiêu Ninh Viễn lạnh lùng nói: "Nhưng ta không thích người khác lợi dụng và tính toán, Ngọc Giảo, đây đã là lần thứ hai, nếu tái phạm."

Ngọc Giảo cảm giác được thanh âm Tiêu Ninh Viễn lạnh xuống, nàng thấp thỏm nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn đã nói tiếp: "Nếu như tái phạm, bên cạnh ta cũng sẽ không thể lưu ngươi được nữa."

Như thế, hắn đã mở một mặt lưới, nếu đổi lại là cơ thiếp vừa mới vào phủ khác, đã dám ở trước mặt hắn giở tâm cơ như vậy, thời điểm lần đầu tiên, hắn sẽ đuổi người ra phủ.

Ngọc Giảo thấy thần sắc Tiêu Ninh Viễn không giống giả bộ, trong lòng sợ hãi.

Nàng dần dần hiểu được, nam nhân trước mắt này, nhìn ôn hòa ổn trọng, kỳ thật... sắc bén nội liễm, là người trong mắt không chấp nhận được hạt cát.

Tiêu Ninh Viễn thấy vẻ mặt Ngọc Giảo như vậy, có chút bất đắc dĩ kéo Ngọc Giảo đang quỳ vào trong ngực mình, hắn vươn tay ra, vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh của Ngọc Giảo, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi cầu ta, ta có thể nói cho ngươi biết, như thế nào mới là phương pháp đúng."

Ngọc Giảo nghe xong lời này, nghe lời biết vâng ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Ninh Viễn: "Cầu, chủ quân thương tiếc Ngọc Giảo."

Tiêu Ninh Viễn: "..."

Trong ánh mắt Tiêu Ninh Viễn có ám sắc phun trào.

Yêu tinh câu người này!

Ngay cả tư thái cầu xin tha thứ, đều khiến người ta không cách nào tự kiềm chế!

Tiêu Ninh Viễn tự hỏi, mình xưa nay quân tử đoan chính, lạnh lùng tự kiềm chế nhưng hôm nay thấy Ngọc Giảo như vậy, hắn lại cũng có xúc động muốn mặc kệ xe ngựa này có phải đang đi trên đường hay không, hung hăng khi dễ Ngọc Giảo một lần, khiến nàng khóc cầu xin tha thứ.

"Chủ quân?" Ngọc Giảo nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn tự kiểm soát một chút, lúc này mới mở miệng nói: "Không phải ta đã nói cho ngươi đáp án rồi sao?"

Ngọc Giảo tâm niệm vừa chuyển, trong nháy mắt suy nghĩ rõ ràng ý Tứ của Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn nói cho nàng biết, chỉ cần cần Tiêu Ninh Viễn, chuyện này liền có thể thành!

Đây đã là lần thứ hai Tiêu Ninh Viễn, bảo nàng có khó khăn gì, liền nói ra.

Nàng có chút nghi hoặc...

Trước đây, nàng ủy khuất, bất công, cho tới bây giờ không chỗ kể ra.

Nàng còn nhớ rõ, rất lâu rất lâu trước kia.

Nàng đã bị đuổi tới thôn trang.

Có một năm, trong phủ cũng không biết vì sao, muốn đón nàng và Lang Nhi trở về ăn tết.

Sau khi tiểu nương biết được tin tức, vô cùng vui mừng, dặn dò bọn họ, vô luận như thế nào cũng phải làm cho phụ thân và tổ mẫu vui vẻ, tốt nhất là có thể lưu lại trong phủ.

Nàng liền dẫn đệ đệ trở về phủ.

Cũng chính lần đó, Tiết Ngọc Dung làm vỡ hạ lễ của tổ mẫu ngay trước mặt bọn họ, vu oan  là trong lòng nàng không cam lòng, là nàng làm.

Nàng cảm thấy ủy khuất, liền cầu phụ thân, cũng cầu tổ mẫu.

Nhưng kết quả là... Không ai tin lời nàng nói, bọn họ nói nàng ngang bướng, nói nàng tính tình ngang ngược, nói nàng tâm tư ác độc oan uổng đích tỷ.

Vì vậy... Nàng lại một lần nữa bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.

Nàng từ lúc đó đã biết, dù là cha ruột huyết mạch tương liên, cũng không thể dựa vào, nàng còn có thể dựa vào và tín nhiệm ai được đây?

Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo thần sắc sa sút, hỏi: "Ta cũng không trách ngươi, ngươi làm sao còn thương tâm?"

Ngọc Giảo nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, nếu như thiếp cầu chủ quân, chủ quân sẽ giúp thiếp sao?"

Tiêu Ninh Viễn khẽ gật đầu: "Tiết Lang có lòng cầu học là chuyện tốt, tiện tay mà thôi, vì sao không giúp?"

Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Mặc dù ta tha thứ ngươi lần này nhưng ngươi lợi dụng lại không tín nhiệm bản bá, nên phạt!"

Trái tim Ngọc Giảo trong nháy mắt nhấc lên: "Sao... Sao còn muốn phạt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play