Thấy Ngọc Giảo như một con thỏ nhỏ chấn kinh, lồng ngực Tiêu Ninh Viễn hơi rung động, tâm tình lại vô cùng tốt nở nụ cười.

Vật nhỏ này, rất thú vị.

Không bao lâu.

Ngọc Giảo liền biết, Tiêu Ninh Viễn là phạt mình như thế nào.

Xe ngựa đã đến Bá phủ, còn dừng ở đường tắt cửa sau rất lâu, lúc này Ngọc Giảo mới hoảng loạn chạy về, sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Chờ đến Lãm Nguyệt viện.

Thu Hành thấy Ngọc Giảo thần sắc bối rối, liền hỏi một câu: "Xuân Chi tỷ tỷ, tiểu nương làm sao vậy?"

Xuân Chi ho nhẹ một tiếng: "Không nên hỏi đừng hỏi, chuẩn bị nước nóng cho tiểu nương."

Sau khi Ngọc Giảo rửa mặt chải đầu, lại ngủ say.

Tỉnh lại thì trời đã chạng vạng.

Lãm Nguyệt viện vắng vẻ, bình thường không có người nào tới.

Ngọc Giảo cũng hiếm khi thanh tĩnh, ngồi ở trong sân, đi trêu chọc con thỏ hoang kia một chút.

Nhắc tới cũng kỳ quái, lẽ ra con thỏ rừng kia nuôi ở trong nhà, không bao lâu sẽ khí tuyệt, thế nhưng con thỏ rừng trước mắt này, lúc này giống như đã khôi phục tinh khí thần, nhìn sinh long hoạt hổ.

Thu Hành lấy bữa tối, thuận tiện mang tin tức trở về: "Chủ quân đi Uy Nhuy viện, nói là buổi tối sẽ ngủ ở bên đó."

Ngọc Giảo gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.

Tiêu Ninh Viễn đối với nàng, chỉ là tham mới lạ, Mạnh Trắc phu nhân mới là người trong lòng Tiêu Ninh Viễn.

Kỳ thật tin tức trước mắt này, tựa như đối với nàng không có tác dụng gì nhưng Ngọc Giảo vẫn phân phó hai nha hoàn, lặng lẽ lưu tâm việc lớn việc nhỏ trong phủ.

Sống ở trong hậu trạch này, nếu như mắt mù tai điếc, vậy thì không khác gì với tâm mù.

Biết càng nhiều, mới có thể càng thấy rõ ràng, chính mình đi con đường nào, mới là trong suốt, miễn cho chính mình sơ ý một cái, cũng không biết ngã vào trong vũng bùn nào.

Ngọc Giảo cũng khó có được một đêm nhẹ nhàng.

Sáng sớm hôm sau.

Ngọc Giảo đi thỉnh an Tiết Ngọc Dung.

Tiết Ngọc Dung mặt nhăn mày nhó, quát Ngọc Giảo một phen.

"Đồ vô dụng! Hôm qua ta để ngươi cùng chủ quân trở về trước, ngươi ngay cả một người cũng không giữ được!" Tiết Ngọc Dung nói xong, liền vươn tay ra, nặng nề chọc hai cái lên trên trán Ngọc Giảo.

Móng tay Tiết Ngọc Dung sắc bén, chọc Ngọc Giảo đau đớn.

Nhưng lòng bàn chân Ngọc Giảo mọc rễ, không nhúc nhích, mặc cho Tiết Ngọc Dung mắng thống khoái.

Tiết Ngọc Dung đang mắng, Thúy Châu liền tới thông truyền: "Phu nhân, trắc phu nhân và các thiếp thất khác đều đã đến."

Tiết Ngọc Dung ngừng mắng, đoan trang: "Tất cả vào đi."

Các nữ nhân Bá phủ lần lượt đi vào.

Hai vị ở phía trước nhất, đương nhiên là Mạnh Trắc phu nhân và Bạch Trắc phu nhân.

Đây là lần thứ hai Ngọc Giảo, nhìn thấy đủ các nữ nhân của Tiêu Ninh Viễn.

Nàng liền mượn cơ hội này, cẩn thận quan sát.

Bạch trắc phu nhân vốn nhìn đơn bạc, nhìn càng ốm yếu, có một loại mỹ nhân tước cốt, chỉ là... Đẹp thì đẹp, nhìn có một loại cảm giác gió thổi liền ngã.

Nàng ta không chỉ gầy, nhìn vào mặt mày còn có mấy phần sầu lo, cả người giống như là bệnh Tây Thi trong sách viết.

Nhìn Mạnh Trắc phu nhân, một thân quần áo đỏ thẫm phối tơ vàng, nhìn lộng lẫy dị thường, nàng ta mang thai bất quá mới ba tháng, lẽ ra sẽ không lộ bụng nhiều nhưng không biết vì sao, bụng nhìn... lớn hơn không ít so với người bình thường có thai ba tháng. 

Sau này chính là Quý tiểu nương, Quý tiểu nương bộ dáng xinh đẹp, tính tình nhìn như ổn trọng, nghe nói Quý tiểu nương này cũng có một chút lai lịch, hình như là người trong triều kín đáo đưa cho Tiêu Ninh Viễn.

Mạnh Trắc phu nhân lúc này đỡ bụng, đắc ý mở miệng: "Hài tử xung quanh náo loạn nửa đêm, quấy nhiễu ta và chủ quân đều không nghỉ ngơi tốt, phu nhân nếu không có chuyện gì, ta liền trở về nghỉ ngơi."

Ngọc Giảo nhếch nhếch khóe môi.

Nàng chưa từng mang thai đứa nhỏ nhưng cũng biết, mang thai vất vả, thời điểm ba tháng này, nữ tử tất nhiên là nghỉ ngơi không tốt.

Nhưng muốn nói hài tử ở trong bụng nháo nửa đêm... Ngọc Giảo cảm thấy, lời này ít nhiều có chút mơ hồ

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, một đôi mắt như muốn phun lửa.

Có thể thấy được bị tức không nhẹ.

Cũng ngay lúc này, Bạch Trắc phu nhân đột nhiên buồn nôn, che miệng mình, nôn khan vài tiếng.

Mọi người đưa ánh mắt rơi vào trên người Bạch trắc phu nhân, Mạnh trắc phu nhân vốn muốn rời đi hơi sững sờ, cũng nhìn về phía Bạch trắc phu nhân.

Sắc mặt Tiết Ngọc Dung hơi đổi.

Quý thiếp Quý tiểu nương mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ Bạch trắc phu nhân... Có thai rồi ư?"

Một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.

Trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc khác nhau.

Tóm lại, không có ai đẹp mặt.

Nhất là Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân.

Tiết Ngọc Dung không muốn Mạnh Trắc phu nhân có thai, không có nghĩa là nàng ta muốn Bạch Trắc phu nhân có thai, hai vị phu nhân này có thai, nàng ta chẳng những không cướp được hài tử, ngược lại sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng ta.

Dù sao Tiết Ngọc Dung cũng không muốn trong phủ có thêm một bình thê.

Về phần phản ứng của Mạnh Trắc phu nhân, không tốt hơn Tiết Ngọc Dung chỗ nào.

Nếu Bạch Tuế Lan thật sự có thai, vậy đứa bé này của nàng ta không phải đứa con duy nhất của Tiêu Ninh Viễn, sẽ trực tiếp uy hiếp đến địa vị của con nàng ta! Thậm chí... chuyện nàng ta được nâng bình thê cũng sẽ bị Bạch Tuế Lan giành trước.

Mạnh Trắc phu nhân bỗng dưng mở miệng: "Thật sự cho rằng có thai là chuyện dễ dàng như vậy sao? Ai cũng có thể mang thai hài tử? Nếu bảo ta nói, bộ dàng nàng như vậy chẳng lẽ là mắc bệnh hiểm nghèo gì, ta phải cẩn thận trốn xa một chút, tránh lây nhiễm đến trên người ta, lại ảnh hưởng tới hài nhi trong bụng."

Bạch Trắc phu nhân nghe Mạnh Trắc phu nhân nói như vậy, khẽ nhíu mày.

Tiết Ngọc Dung mỉm cười nói một câu: "Tuế Lan muội muội, ngươi ăn đồ lạnh à? Bụng hỏng sao?"

Bạch Trắc phu nhân khẽ lắc đầu: "Thiếp... Không ăn bậy."

Không có ăn đồ vật hư hỏng, vậy cũng chỉ còn lại có một loại khả năng.

Xảy ra loại chuyện này, cho dù Tiết Ngọc Dung không muốn, lúc này cũng mở miệng nói: "Đi mời lang trung đi."

Lúc này Mạnh Trắc phu nhân muốn trở về dưỡng thai, lại sợ bị lây bệnh nhưng cũng không vội rời khỏi, ngược lại tự ý ngồi đối diện Bạch Trắc phu nhân. Hơn nữa phân phó một câu đối với Ngọc Giảo: "Ngươi, tới đây, đấm chân cho ta."

Ngọc Giảo có chút nhíu mày.

Mạnh Trắc phu nhân muốn lập quy củ cho mình ngay trước mặt mọi người.

Ngọc Giảo nhìn về phía Tiết Ngọc Dung.

Khóe môi Tiết Ngọc Dung mang theo vài phần cười lạnh, tựa hồ muốn nhìn xem, nàng phải làm sao bây giờ.

Ngọc Giảo đi về phía trước một bước, Tiết Ngọc Dung đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Bước chân Ngọc Giảo dừng lại.

Mạnh Trắc phu nhân liền nói: "Thế nào? Ta hôm nay mang con của chủ quân, cũng không sai sử được ngươi sao?"

Ngọc Giảo mở miệng nói: "Bẩm Mạnh Trắc phu nhân, hài tử trong bụng ngài tất nhiên là kim tôn ngọc quý nhưng trời sinh Ngọc Giảo hoạt vụng về, không dám hầu hạ."

Ngọc Giảo có thể cảm giác được, sau khi mình cự tuyệt Mạnh trắc phu nhân, Mạnh trắc phu nhân vẫn luôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, sợ là mình đã đắc tội với Mạnh Trắc phu nhân rồi.

Lại một lát sau.

Thúy Châu liền dẫn lang trung tới: "Lang trung đang ở trong phủ chúng ta, chẩn trị cho lão phu nhân, lão phu nhân nghe nói ý đồ của ta, liền bảo lang trung nhanh chóng đến Cầm Sắt Viện, khám bệnh cho Bạch trắc phu nhân."

Lang trung nhìn về phía Bạch trắc phu nhân, mở miệng nói: "Trắc phu nhân, mời."

Bạch Trắc phu nhân vươn tay ra, nha hoàn đặt khăn lên, lang trung lúc này mới bắt đầu bắt mạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play