Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn và Vĩnh Xương Hầu đứng cách đó không xa.
Thần sắc Vĩnh Xương Hầu xấu hổ nhìn một màn trước mắt này.
Bình thường hắn cũng không quản chuyện hậu trạch, những chuyện này đều giao cho Đại phu nhân Lý thị xử lý.
Bằng không, Ngọc Giảo dù sao cũng là con gái ruột của Vĩnh Xương Hầu, dù thế nào cũng không có khả năng lưu lạc đến tình trạng hôm nay.
Đối với Vĩnh Xương hầu mà nói, hậu trạch như thế nào đều không quan trọng nhưng điều kiện tiên quyết là, đừng gây ra động tĩnh quá lớn khiến người ta chê cười.
Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Ngọc Giảo: "Đứng lên."
Ngọc Giảo mấp máy môi.
Tiêu Ninh Viễn nhướng mày: "Thế nào? Còn muốn ta đỡ ngươi đứng lên?"
Ngọc Giảo đứng dậy, sợ hãi nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, sau khi đứng lên, nàng còn không quên kéo Tiết lang một cái, nếu không phải mình chỉ là một thứ nữ quỳ xuống không có ý nghĩa, nàng cũng không đến nỗi kéo lên Tiết Lang quỳ xuống.
Nhưng nghĩ đến... Nếu như chuyện này phát triển thuận lợi, ser đạt được kết quả.
Ngọc Giảo cảm thấy, vẫn rất đáng giá.
Vĩnh Xương Hầu không kiên nhẫn mở miệng: "Hôm nay trong phủ có khách quý, mấy người các ngươi ở đây hồ nháo cái gì? Còn không lui ra hết đi!"
Ngọc Giảo nghe đến đây, trong lòng tràn đầy thất vọng đối với người phụ thân này của mình.
Chính là một màn như vậy, rơi vào trong mắt của hắn, cũng chỉ có thể dùng "Hồ nháo" để hình dung sao?
Ngọc Giảo nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, thấp giọng nói một câu: "Chủ quân..."
Trong câu này tràn đầy ý khẩn cầu.
Tiêu Ninh Viễn giống như cười mà không phải cười hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vậy?"
Tiêu Ninh Viễn vừa hỏi như vậy, Ngọc Giảo liền giống như có bậc thang, vội vàng mở miệng nói: "Lang Nhi có lòng hiếu học, muốn đi thi thái học, lúc này mới cầu đến Nhị công tử."
Tiết Canh xùy một tiếng: "Chỉ bằng hắn? Một đứa thứ tử, cũng xứng đi Thái học đọc sách?"
Vĩnh Xương hầu trừng mắt nhìn Tiết Canh, ở trước mặt Tiêu Ninh Viễn, sao còn không biết thu liễm!
Cũng may hôm nay là Tiêu Ninh Viễn.
Nếu người bên ngoài nhìn thấy, truyền ra ngoài chuyện xấu Hầu phủ huynh đệ bất hòa, cái mặt mo này của hắn cũng không nhịn được!
Vĩnh Xương Hầu vẫn muốn mấy phần thể diện.
Hắn lập tức mở miệng nói: "Chuyện lớn bao nhiêu? Cũng đáng để các ngươi quỳ xuống dập đầu? Thật sự là ném Hầu phủ..."
Nói đến đây, Vĩnh Xương Hầu lại nhớ tới, vừa rồi Tiêu Ninh Viễn khen Ngọc Giảo nhỉ? Vĩnh Xương Hầu không biết nói thế nào.
Ngọc Giảo kéo Tiết Lang bên cạnh một cái, Tiết Lang vội vàng nói: "Phụ thân... Chuyện nhỏ này, ngài đồng ý ư?"
Thấy Tiết Lang nói đến đây, lòng Ngọc Giảo liền an tâm.
Trước mặt Tiêu Ninh Viễn, nàng cũng không tin Vĩnh Xương Hầu có thể từ chối!
Quả nhiên, Vĩnh Xương Hầu hàm hồ một chút, mở miệng nói: "Ngươi muốn thi thì đi thi, nói giống như phủ thượng ngăn cản ngươi vậy!"
"Còn không mau tạ ơn phụ thân, tạ ơn Trung Dũng bá!" Ngọc Giảo vội vàng mở miệng.
Tiết Lang chắp tay nói: "Đa tạ phụ thân, đa tạ Trung Dũng bá."
Đem Tiêu Ninh Viễn cùng nhau tạ ơn, liền không sợ người Hầu phủ đổi ý.
Ngọc Giảo thấy hết thảy đều đã định, mặt mày khẽ cong, trên mặt nở một nụ cười sáng sủa.
Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy, khóe môi cũng nhếch lên theo... Hắn ở trong phủ, cũng đã thấy qua Ngọc Giảo cười nhưng nhìn không có chân thành đẹp mắt như hôm nay.
Tiết Canh nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Cho dù là thi, cũng thi không đậu, đi cũng mất mặt!"
Vĩnh Xương Hầu thấy vừa rồi gây ra chuyện cười lớn như vậy, Tiết Canh còn không biết yên tĩnh, lạnh giọng trách mắng: "Lang nhi dù thế nào cũng có lòng cầu học, ngươi nhìn ngươi xem, cả ngày không có hành động chính đáng!"
"Đây là làm sao vậy?" Đại phu nhân Lý thị mỉm cười từ nơi không xa đi tới.
Tiết Ngọc Dung đi theo bên cạnh Lý thị.
Tiết Canh nhìn thấy Lý thị, nhất thời mừng rỡ: "Nương, người đã đến rồi!"
Ánh mắt Lý thị dịu dàng, thời điểm rơi vào trên người Ngọc Giảo cùng Tiết Lang, nhiều hơn vài phần sắc bén, sau đó hỏi: "Canh nhi, vừa rồi có người bắt nạt con sao?"
Tiết Canh nghiêng đầu suy nghĩ một chút...
Hình như... Không có a?
Tiết Ngọc Giảo và Tiết Lang hai người gặp mặt liền quỳ hắn, còn muốn từ dưới háng hắn chui qua.
Chính là kiêu ngạo như Tiết Canh, cũng không tiện nói hai tỷ đệ Ngọc Giảo bắt nạt hắn.
Hắn ho khan một tiếng: "Không có chuyện này, ai lại ức hiếp ta? Chỉ là phụ thân khiển trách ta hai câu."
Lý thị đưa ánh mắt dừng ở trên người Vĩnh Xương Hầu, bất đắc dĩ nói: "Đang yên đang lành răn dạy Canh Nhi làm gì, Canh Nhi nghịch ngợm một chút nhưng tuổi tác còn nhỏ..."
Ngọc Giảo nghe xong muốn cười.
Tiết Canh này còn lớn hơn Tiết Lang một tuổi.
Còn nói tuổi tác nhỏ?
Ánh mắt Tiết Ngọc Dung lúc này dính chặt vào người Tiêu Ninh Viễn.
Nàng ta vừa nghĩ tới hôm nay Tiêu Ninh Viễn cố ý hồi phủ thăm mình, tâm tình liền phá lệ tốt, tình cảm trong ánh mắt cũng trở nên càng đậm.
"Chủ quân." Tiết Ngọc Dung nói xong, liền đi tới.
Tiêu Ninh Viễn mỉm cười gật đầu.
Tiết Ngọc Dung vội vàng mở miệng: "Ta cố ý phân phó thiện phòng, làm mấy món chủ quân thích, chủ quân mời dùng."
Tiêu Ninh Viễn ôn nhu nói: "Làm phiền phu nhân phí tâm."
Tiết Ngọc Dung đặt nhẹ tay lên tay Tiêu Ninh Viễn, mỉm cười với hắn. Tiêu Ninh Viễn cụp mắt, nhìn thấy tay Tiết Ngọc Dung, cũng cười cười cùng Tiết Ngọc Dung đi vào phòng ăn.
Còn lại mấy người.
Ngoại trừ đại công tử, người trong phủ này, đều ở đây.
Đúng vậy.
Trong phủ này còn có một vị đại công tử.
Nhưng thân phận của vị đại công tử này rất xấu hổ, cũng không phải là do Vĩnh Xương Hầu này sinh ra, mà là Vĩnh Xương Hầu thành thân nhiều năm, chưa từng có thai, lão phu nhân làm chủ, từ trong bàng chi ôm nuôi.
Vốn dĩ cũng là bồi dưỡng thành Thế tử Hầu phủ.
Nhưng sau đó, các nữ nhân Hầu phủ lần lượt có thai.
Thân phận của vị đại công tử này liền lúng túng.
Bây giờ Hầu phủ chưa lập Thế tử nhưng nghĩ cũng biết, vị Thế tử này tất nhiên là Tiết Canh, vô luận như thế nào cũng không rơi vào trên người một con nuôi.
Trở lại chuyện chính.
Mọi người theo thứ tự ngồi xuống.
Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, Ngọc Giảo nhận thấy được ánh mắt Tiết Ngọc Dung, cúi đầu, rụt cổ một cái.
Tiết Ngọc Dung thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Ngọc Giảo, liền thu hồi ánh mắt.
Trước mặt Tiêu Ninh Viễn, Tiết Ngọc Dung luôn khắc chế bản thân, không để mình làm ra chuyện thất lễ.
Ăn không nói, ngủ không nói.
Lúc ăn cơm, mọi người không nói nhiều.
Nhưng Tiết Ngọc Dung vẫn khép chặt ống tay áo, gắp cho Tiêu Ninh một ít đồ ăn: "Chủ quân, ngươi ăn đi."
Tiêu Ninh Viễn cũng mỉm cười nhận lấy.
Nếu không phải Ngọc Giảo bây giờ cũng ở trong Bá phủ này, Ngọc Giảo nhìn thấy một màn này, thật sự sẽ coi bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái mà người người vô cùng hâm mộ.
Tâm tình Ngọc Giảo vẫn là không tệ.
Ngay sau đó, cơm cũng ăn nhiều hơn không ít.
Với học thức của Lang Nhi, là vô cùng có khả năng thi vào Thái Học, bây giờ bọn họ đã tranh được tư cách tham gia cuộc thi này, còn lại... liền làm hết sức mình, nghe thiên mệnh đi.
Hy vọng trời cao có thể chiếu cố tỷ đệ bọn họ một lần.
Ăn cơm xong.
Tiêu Ninh Viễn liền mở miệng nói: "Quý phủ còn có việc, ta liền cáo từ, phu nhân khó được hồi phủ một lần, ở trong phủ thêm nửa ngày đi."
Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, trong lòng cười lạnh.
Trong phủ có thể có chuyện gì?
Không phải là do con tiện nhân Mạnh Âm Âm kia mang thai, cả ngày quấn lấy chủ quân sao?
Nghĩ như vậy.
Tiết Ngọc Dung liền mở miệng nói: "Vậy gọi Ngọc Giảo bồi chủ quân trở về đi."
Ngọc Giảo hơi sững sờ...
Tiết Ngọc Dung nhướng mày: "Thế nào? Không muốn?"
Ngọc Giảo vội vàng nói: "Nguyện ý! Nguyện ý, toàn bộ theo phu nhân dặn dò."
Tiết Ngọc Dung hài lòng gật đầu.
Về phần Tiêu Ninh Viễn bên kia? Đối với sự sắp xếp này, hắn cũng không tỏ thái độ nhưng Tiết Ngọc Dung hiểu rõ, không có từ chối chính là ngầm đồng ý.
Vì vậy, sự tình liền biến thành Ngọc Giảo đi theo phía sau Tiêu Ninh Viễn, đi ra ngoài.
Chờ đến cửa.
Tiêu Ninh Viễn đột nhiên dừng bước, Ngọc Giảo nhất thời không kịp dừng, liền đâm vào trên lưng Tiêu Ninh Viễn.