Tiết Ngọc Dung bĩu môi: "Chủ quân muốn thân thể Ngọc Giảo, còn nâng thiếp cho Ngọc Giảo."

Lý thị nghe xong lời này, lạnh lùng cười một tiếng: "Quả nhiên giống như nương của nàng ta, đều là tiện bại hoại! Nam nhân cũng đều là da mặt ti tiện, chỉ thích loại đồ chơi hạ tiện này!"

"Thật sự là ủy khuất Dung nhi của ta." Lý thị đau lòng nhìn về phía Tiết Ngọc Dung.

Nói đến đây, Lý thị có chút dừng lại: "Hiện giờ cũng chỉ có thể nhẫn nại một chút, chờ tiện nhân kia sinh hạ con cái... Nương sẽ làm chủ cho con."

Lý thị còn chưa dứt lời.

Nhưng người sáng suốt đều hiểu, đây là ý gì.

Tiết Ngọc Dung khẽ gật đầu, chỉ có thể tạm thời kìm nén ác khí, đợi đến ngày sau sẽ hung hăng phát tiết.

...

Lúc này Vĩnh Xương Hầu đang cùng Tiêu Ninh Viễn đi vòng quanh phủ.

Mặc dù Vĩnh Xương hầu là hầu, tước vị cao hơn Trung Dũng bá của Tiêu Ninh Viễn, lại là nhạc phụ nhưng Vĩnh Xương hầu cũng không dám thất lễ với Tiêu Ninh Viễn.

phủ Trung Dũng Bá là có thực quyền quân công trên người, Vĩnh Xương hầu hắn chỉ là một cái thùng rỗng được thế gia che chở mà thôi.

Vĩnh Xương Hầu thấy Tiêu Ninh Viễn không nói lời nào, lúc này liền chủ động tìm đề tài: "Tiểu nữ ở trong Bá phủ có gây thêm phiền toái cho ngươi không?"

Bước chân Tiêu Ninh Viễn hơi dừng lại, nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu, cười nói: "Con gái nào?"

Vĩnh Xương Hầu sửng sốt một chút: "A?"

Con gái nào?

Rất nhanh, Vĩnh Xương Hầu đã nhớ ra, ngoại trừ đích nữ của mình ra, Ngọc Giảo cũng bị mang đến Bá phủ.

Phản ứng của Vĩnh Xương Hầu rơi vào trong mắt Tiêu Ninh Viễn.

Trong lòng Tiêu Ninh Viễn đã có tính toán, nghĩ đến vị thiếp thất kia của mình ở phủ Vĩnh Xương Hầu này, là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao.

Trước đó hắn còn tưởng Vĩnh Xương Hầu đa mưu túc trí, cố ý đưa nữ nhi đến Bá phủ.

Bây giờ nhìn thấy... Đây cũng không giống như là thủ bút của Vĩnh Xương Hầu, mà giống như là chủ ý của vị chính thê kia của mình.

Vĩnh Xương Hầu phục hồi tinh thần, liền tiếp tục nói: "Ngọc dung xưa nay đoan trang hiền thục, nhất định sẽ không gây ra nhiễu loạn gì, chính là Ngọc Giảo kia... Từ nhỏ nuôi ở nơihương dã, không có quy củ cùng giáo dưỡng gì, sợ là thêm phiền toái cho ngươi nhỉ?"

Tiêu Ninh Viễn thấy Vĩnh Xương Hầu hình dung như vậy, không nhịn được nhớ tới bộ dạng nhát gan cẩn thận của Ngọc Giảo, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Ngọc Giảo kia làm sao là không có quy củ?

Rõ ràng chính là quá có quy củ!

Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu, cười như không cười nói: "Ta ngược lại cảm thấy Ngọc Giảo vô cùng tốt."

Vĩnh Xương Hầu hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe Tiêu Ninh Viễn khen ngợi.

Vĩnh Xương hầu là một lão hồ ly, trong lòng hiểu rõ, Ngọc Giảo sợ là đã câu dẫn được Tiêu Ninh Viễn, hắn tâm niệm vừa chuyển, mở miệng nói: Bá gia thích nàng là tốt rồi.

Vĩnh Xương hầu chỉ quan tâm quan hệ thông gia giữa Vĩnh Xương hầu phủ và Trung Dũng Bá phủ ổn định hay không ổn định.

Ngược lại không quan tâm là nữ nhi nào của mình, khiến Tiêu Ninh Viễn để bụng.

...

Bữa trưa.

Tiêu Ninh Viễn muốn ở lại Hầu phủ.

Kỳ thật Ngọc Giảo đã sớm biết Tiêu Ninh Viễn tới Hầu phủ, mặc dù nàng muốn cầu Tiêu Ninh Viễn hỗ trợ chuyện Tiết Lang nhưng cũng không có ngu đến mức ở trong Hầu phủ liền đi tìm Tiêu Ninh Viễn.

Lý thị ở Hầu phủ chính là con mắt che trời.

Nếu nàng đi tìm Tiêu Ninh Viễn dưới mí mắt Lý thị, vậy chẳng khác nào nhảy nhót trên đầu mẹ con Lý thị, đến lúc đó cuộc sống của nàng và tiểu nương cũng sẽ không dễ chịu.

Chuyện này phải làm nhưng cũng không thể làm quá trắng trợn.

Loại chuyện yến khách trong phủ này, vốn không có quan hệ gì với nàng.

Nhưng hôm nay không biết vì sao, Vĩnh Xương Hậu lại sai người gọi con thứ xuất trong phủ đến, cùng đi đãi khách.

Ngọc Giảo dẫn Tiết Lang, xuất hiện ở bên ngoài phòng ăn.

“Ôi chao, đây không phải là Ngọc Giảo sao?" Một giọng nói khặc khặc truyền đến.

Ngọc Giảo ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tiết Ngọc Thường.

Đây cũng là một thứ nữ của Hầu phủ, trong số các nữ tử trẻ tuổi của Hầu phủ thì được xếp thứ ba, tất cả mọi người đều phải gọi một tiếng Tam cô nương.

Về phần Ngọc Giảo... Không thể nghi ngờ, chính là Tứ cô nương trong phủ này.

Chỉ có điều trong phủ, cũng không có ai thật sự xem Ngọc Giảo như chủ tử.

Tiết Ngọc Thường tuy cũng là con thứ nhưng tiểu nương của nàng ta là trắc phu nhân, mà Liễu tiểu nương chỉ là một tiểu thiếp, thân phận khác biệt.

Ngọc Giảo nhìn thấy Tiết Ngọc Thường, thấp giọng hô một câu: "Tam tỷ."

Tiết Ngọc Thường lại không định buông tha Ngọc Giảo như vậy, mà là mở miệng: "Nghe nói ngươi đến Bá phủ làm thông phòng rồi hả? Sao bây giờ lại về Hầu phủ, không phải là Trung Dũng bá người ta căn bản không coi trọng ngươi nhỉ? Đuổi ngươi ra khỏi cửa rồi hả?"

Trong lời nói của Tiết Ngọc Thường tràn đầy mỉa mai.

Ngọc Giảo nhíu mày, nàng lúc trước quan hệ với vị Tam tỷ này không tốt nhưng cũng chưa tới loại tình trạng gặp mặt liền châm chọc này, cũng không biết mấy ngày nay nàng không có ở trong phủ, làm sao lại trêu chọc đến nàng ta.

Lúc này Tiết Canh cũng tới.

Tiết Canh nhìn thấy Tiết Lang cũng ở đây, cười lạnh một tiếng: "Ai cho phép ngươi tới đây?"

- Ngươi có biết, hôm nay Trung Dũng bá, cũng chính là tỷ phu của ta sẽ ở lại đây ăn cơm hay không! Loại đồ đê tiện như ngươi, còn không mau cút xa một chút? Nếu làm bẩn mắt tỷ phu ta! Ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!" Tiết Canh lạnh lùng xùy một tiếng.

Hai người Ngọc Giảo và Tiết Lang đứng ở đây, vô cùng chật vật.

Rõ ràng là người của Hầu phủ gọi tỷ đệ bọn họ tới.

Bây giờ bọn họ tới, lại nhục nhã bọn họ như vậy.

Tiết lang kéo Ngọc Giảo, đứng dậy bước đi.

"Ôi! Lang Nhi..." Ngọc Giảo còn chưa kịp nói gì, liền bị Tiết Lang kéo ra ngoài hai bước.

Ngay lúc này Tiết Canh vươn chân, ngáng Ngọc Giảo một cái, Ngọc Giảo trực tiếp ngã trên mặt đất.

Tiết Ngọc Thường nhìn thấy một màn này, mím môi nở nụ cười.

Tiết Lang giật nảy mình, vội vàng tới đỡ Ngọc Giảo.

Không ngờ Tiết Canh lại một cước đạp tới.

Thân thể Tiết Lang cứng đờ, tay đã nắm chặt, Ngọc Giảo nghiêng đầu, lại nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người màu xanh đen đi tới.

Ngọc Giảo lập tức bắt lấy tay Tiết Lang.

Tiếp theo đứng dậy, quỳ gối trước mặt Tiết Canh, mở miệng nói: "Nhị công tử, cầu xin ngươi, giơ cao đánh khẽ, tha cho hai tỷ đệ chúng ta đi!"

Tiết Canh ngẩn người, hắn chính là muốn làm khó tỷ đệ trước mắt một chút nhưng không nghĩ tới, hắn còn chưa nói cái gì, cái đồ đê tiện Tiết Ngọc Giảo này lại trực tiếp quỳ xuống cho hắn?

"Lang nhi! Ngươi cũng quỳ xuống đi!" Ngọc Giảo nghiêm nghị quát lớn.

Tiết lang không muốn quỳ.

Ngọc Giảo ánh mắt lạnh lẽo: "Lang nhi!"

Tiết Lang dù sao cũng là sợ nhị tỷ của mình, trong lòng nén lửa giận nhưng hai mắt vẫn đỏ thẫm quỳ xuống.

Tiết Canh lập tức càng đắc ý, Tiết Lang này chính là một tên cứng đầu, bây giờ cũng quỳ xuống cho mình!

Tiết Canh nhất thời trào phúng nói: “Ái chà, quỳ xuống cho ta coi như xong sao? Có bản lĩnh ngươi lại dập đầu mấy cái đi!"

Ngọc Giảo nhếch môi cười lạnh.

Xem Tiết Canh lát nữa còn có thể phách lối như vậy hay không!

Ngọc Giảo rất trơn tru mà bắt đầu dập đầu, vừa dập đầu, Ngọc Giảo vừa nói: "Nhị thiếu gia, van cầu ngươi, cho Lang Nhi một cơ hội đi thi thái học đi."

Tiết Lang kịp phản ứng, tỷ tỷ nhà mình tuy rằng ngày thường cẩn thận chặt chẽ nhưng hôm nay làm đến mức này, là vì chuyện hắn thi Thái học, hắn khàn khàn nói: "Tỷ, tỷ, đệ không đi thi thái học... Tỷ..."

"Thì ra là vì chuyện này, nếu không hai người các ngươi chui qua đũng quần của ta, ta lại suy nghĩ chuyện này?" Nói xong Tiết Canh vậy mà chuyển hướng chân, kiêu ngạo nhìn về phía Ngọc Giảo cùng Tiết Lang.

Ngọc Giảo đương nhiên biết, coi như là nàng làm như vậy, Tiết Canh cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Nàng kiên trì quỳ gối ở đây, trong lòng có chút khẩn trương.

Người đứng phía sau xem cuộc vui kia, làm sao còn chưa đi ra? Chẳng lẽ thật sự để tỷ đệ bọn họ phải chịu nhục nhã vô cùng này sao.

Nhưng vào lúc này.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Hầu phủ các ngươi diễn, thật là đặc sắc đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play