Cả người Ngọc Giảo ngơ ngác một chút.
Nàng không thể tin được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.
Lúc này tâm niệm Ngọc Giảo nhanh quay ngược trở lại, chỉ có một ý niệm trong đầu: Đúng rồi! Tiêu Ninh Viễn nhân vật như vậy, làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư của mình.
Hậu trạch chút thủ đoạn âm tư ấy, so với phong vân quỷ quyệt trên triều đình, căn bản là không đáng chú ý.
Tiêu Ninh Viễn nhất định là đã nhìn thấu thủ đoạn của mình.
Nghĩ như vậy, cả người Ngọc Giảo run rẩy, nàng vô cùng sợ.
Nàng cũng không phải nữ tử biết bày mưu nghĩ kế, thông tuệ biết được tương lai gì, nàng chỉ là... Chỉ là một người đáng thương mệnh như cỏ rác, không thể không phản kháng mà thôi.
Hiện nay, Tiêu Ninh Viễn chỉ cần một câu nói là có thể khiến nàng giống như Thúy Bình, cút khỏi phủ Trung Dũng Bá này.
Thanh âm của Ngọc Giảo tối nghĩa mà gian nan mở miệng: "Thiếp... Biết sai rồi."
Hiện giờ, Tiêu Ninh Viễn dường như chính là phán quan thẩm vấn sinh tử của nàng, nàng bây giờ chỉ có thể đánh cược, cược Tiêu Ninh Viễn không có trước mặt Tiết Ngọc Dung vạch trần chuyện này, là bởi vì còn để lại cho nàng cơ hội.
Tiêu Ninh Viễn nhìn chằm chằm Ngọc Giảo, lạnh lùng trong ánh mắt đã bớt một chút.
Còn biết nhận sai, không tính là không có thuốc nào cứu được!
Hắn lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở chỗ nào?"
Đôi môi ngọc mỏng nói: "Thiếp không nên dùng Thúy Bình làm những chuyện này."
Nói xong, Ngọc Giảo liền cúi đầu thấp hơn.
Tiêu Ninh Viễn xùy một tiếng: "Ngoài miệng nói biết sai nhưng ta nhìn thấy, ngươi hình như cũng không biết sai ở chỗ nào!"
Lúc Ngọc Giảo cúi đầu, cả người đều đang nhẹ nhàng run rẩy.
Từ tầm mắt của Tiêu Ninh Viễn nhìn sang, thiếu nữ quần áo đơn bạc, tóc còn ướt, lúc này đang nhẹ nhàng khóc sụt sùi, giống như hải đường bị mưa gió đánh cho run rẩy, xuân sắc lan tràn, người thấy mà yêu.
Tiêu Ninh Viễn vươn một tay xoa xoa thái dương mình.
Đây là còn chưa nói nặng lời gì, sao nàng lại khóc?
Ngọc Giảo càng khóc càng thương tâm, nghẹn ngào nói: "Thúy Bình ghen tị vì ta được chủ quân sủng ái, theo ta hai ngày, không một ngày nào là thật tâm hầu hạ, không hầu hạ nô tỳ còn chưa tính nhưng nàng ta còn động thủ với ta."
"Nô tỳ thật sự là sợ, cho nên khi nàng ta hỏi nô tỳ, chủ quân có phải đối với nàng ta có vài phần kính trọng hay không, nô tỳ không dám chọc nàng ta tức giận, liền nói một câu, Thúy Bình tỷ tỷ đẹp nhất, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy, đều sẽ nhìn nhiều hơn."
Ngọc Giảo nói đến đây, khóc dữ dội, dừng lại nghẹn ngào một chút.
Lúc này, giọng nói mới run rẩy tiếp tục nói: "Nàng ta khen y phục đẹp, thiếp không dám không đưa, nàng ta cướp son phấn của thiếp, thiếp không dám không cho."
"Thiếp có sai, chính là sai ở chỗ, biết rõ nàng ta có tâm tư gây rối với chủ quân, cũng không ngăn cản, ngược lại lạnh lùng nhìn."
"Nhưng nếu thiếp thật sự ngăn cản Thúy Bình, Thúy Bình nhất định sẽ ghi hận thiếp, ngày mai... Ngày mai chờ đợi thiếp, chính là ức hiếp thêm."
Cuối cùng, Ngọc Giảo đau lòng nói: "Nếu chủ quân tức giận thì phạt thiếp đi, chỉ cần đừng đuổi thiếp đi, thiếp... Không thể không có chủ quân."
Tiêu Ninh Viễn nghe đến đây, tâm đã mềm xuống.
Hắn mở miệng: "Đến bên cạnh ta."
Ngọc Giảo đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn giơ tay lên, Ngọc Giảo nhìn thấy một màn này, theo bản năng liền co rụt cổ lại.
Tiêu Ninh Viễn nhìn thấy loại động tác này của Ngọc Giảo, rõ ràng từng bị đánh, theo bản năng trốn tránh, trong lòng nổi lên vài phần thương ý.
Tay hắn rơi vào trên mặt Ngọc Giảo, giúp Ngọc Giảo xoa xoa nước mắt giống như trân châu đứt dây, thanh âm ấm áp: "Ta cũng không nói muốn phạt ngươi, ngươi khóc cái gì?"
Đôi mắt hạnh của Ngọc Giảo bị khóc sưng lên, lúc này ngậm lấy nước mắt nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, vẫn không quên nức nở một chút.
"Khóc xấu rồi, bản Bá không thích nữa." Tiêu Ninh Viễn tiếp tục nói.
Ngọc Giảo nghe nói như thế, tựa hồ giật nảy mình, vội vàng lấy ống tay áo lau nước mắt, cứng rắn ở trên mặt nặn ra vẻ tươi cười: "Chủ quân không thích thiếp khóc, thiếp... thiếp không khóc."
Động tác của Ngọc Giảo có mấy phần thô lỗ nhưng không biết vì sao nàng làm ra, ngược lại mang theo mấy phần mỹ cảm.
Nhìn dáng vẻ Ngọc Giảo rõ ràng vô cùng đau lòng, còn miễn cưỡng vui cười.
Tiêu Ninh Viễn kéo Ngọc Giảo vào trong ngực mình.
Ngọc Giảo giật nảy mình, cũng không dám thật sự ngồi yên trong lòng Tiêu Ninh Viễn. Hơn nữa cẩn thận dùng chân âm thầm dùng sức, treo ở trong ngực Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo lại là một bộ dáng cẩn thận chặt chẽ, lại nghĩ đến Ngọc Giảo vừa rồi bộ dạng sợ bị đánh, lấy tay ấn eo Ngọc Giảo.
Cả người Ngọc Giảo hoàn toàn ngã ngồi trong ngực Tiêu Ninh Viễn, được Tiêu Ninh Viễn ôm trong lòng.
"Ủy khuất?" Tiêu Ninh Viễn hỏi.
Ngọc Giảo ngẩng đầu lên, mắt hồng hồng nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, lắc đầu nói: "Không ủy khuất."
"Khóc thành như vậy, còn nói không ủy khuất?" Tiêu Ninh Viễn hỏi.
Đôi môi ngọc mỏng: "Chủ quân còn chịu ôm thiếp, nói rõ chủ quân không muốn đuổi thiếp ra phủ, thiếp trong lòng cao hứng, không để ý tới ủy khuất."
Lồng ngực Tiêu Ninh Viễn khẽ chấn động, phát ra tiếng cười vô cùng dễ nghe: "Ai nói muốn đuổi ngươi ra khỏi phủ?"
Ngọc Giảo thấp giọng nói: "Chủ quân hỏi tội, bước tiếp theo không phải là muốn đuổi ta ra sao?"
Tiêu Ninh Viễn rũ mắt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng mình, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, không đuổi ngươi ra ngoài."
Ngọc Giảo nghe đến đây, tựa hồ vô cùng kinh hỉ, thay đổi hình tượng co rúm vừa rồi, vươn cánh tay ra, hai tay vòng ở trên cổ Tiêu Ninh Viễn, lần này xem như thật sự nín khóc mỉm cười: "Chủ quân thật sự không đuổi ta đi?"
Ánh mắt Tiêu Ninh Viễn tối sầm lại, thấp giọng nói: "Không đuổi ngươi đi nhưng ngươi lạnh lùng nhìn Thúy Bình đến làm ta mất hứng, không thể không phạt."
Thân thể Ngọc Giảo hơi cứng ngắc một chút, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn: "Chủ quân... phạt thiếp thế nào?"
Tiêu Ninh Viễn ôm lấy Ngọc Giảo, đi đến trên giường, thấp giọng nói: "Chỉ phạt như vậy."
Ngọc Giảo nháy mắt hiểu được Tiêu Ninh Viễn muốn làm gì với mình, mặt lập tức đỏ lên, nhìn về phía nến đỏ còn cháy kia nói: "Nền…nến. "
Tiêu Ninh Viễn cũng không có ý muốn dập tắt ánh nến.
Hắn thấp giọng nói: "Để ta thật tốt nhìn ngươi một chút."
Quần áo của Ngọc Giảo bị cởi ra.
Liền lộ ra mấy chỗ tím xanh bên hông Ngọc Giảo.
Tiêu Ninh Viễn cau mày, đưa tay ra so sánh một chút, kích thước của thủ ấn này không giống với hắn.
Tiêu Ninh Viễn ngược lại không cảm thấy Ngọc Giảo làm chuyện gì có lỗi với hắn, loại tính tình nhát gan như Ngọc Giảo, ở Bá phủ, làm sao có thể lén gặp ngoại nam?
Thủ ấn này, giống như là... Nữ tử.
Ngọc Giảo nằm trên giường mềm mại, chờ động tác tiếp theo của Tiêu Ninh Viễn, đã thấy tay của Tiêu Ninh Viễn nhẹ nhàng chạm vào bên hông nàng.
Nàng thở nhẹ một tiếng: "Đau quá."
Tiêu Ninh Viễn tựa hồ đã đoán được đáp án nhưng vẫn hỏi một câu: "Làm như thế nào?"
Đôi môi ngọc mỏng nói: "Thúy Bình... Thúy Bình ghen tỵ thiếp hầu hạ chủ quân, cho nên..."
Ngọc Giảo khẽ cụp mắt.
Tiêu Ninh Viễn nhíu mày: "Chịu ủy khuất lớn như vậy, sao không nói ra?"
Ngọc Giảo hơi sững sờ, nói ra, nói với ai? Vị đích tỷ kia của nàng sao? Thúy Bình chính là chó nàng phái tới cắn mình đấy.
Nói với Tiêu Ninh Viễn sao?
Nếu mình thật sự ngu ngốc, chủ động nói chuyện nhỏ với Tiêu Ninh Viễn, e rằng sẽ chỉ khiến người ta chán ghét?