Ngọc Giảo mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Thiếp lúc trước bị ủy khuất, không dám nói, cũng không biết nói sao, đã quen rồi."

Tiêu Ninh Viễn nghe Ngọc Giảo nói như vậy, trong lòng đã có phỏng đoán.

Tính cách nhát gan này của Ngọc Giảo, sợ cũng không phải một ngày nuôi ra.

Ngay cả khi mình giương tay lên, nàng cũng sợ bị đánh, làm sao có thể đi cáo trạng Thúy Bình?

Mặc kệ Vĩnh Xương Hầu cùng vị đích thê kia của mình có chủ ý gì nhưng bất kể nói như thế nào Ngọc Giảo cũng là thứ nữ của Hầu phủ, cứ như vậy vô danh không phân rõ đưa đến quý phủ của hắn,  có thể nghĩ được địa vị của Ngọc Giảo thế nào.

Tâm niệm vừa chuyển.

Tiêu Ninh Viễn mở miệng nói: "Sau này chịu ủy khuất không cần chịu đựng, phải nói với ta."

Ngọc Giảo vui vẻ nói: "Đa tạ chủ quân."

Nói đến đây, Ngọc Giảo lại sợ hãi hỏi một câu: "Chủ quân, thiếp có thể cầu người một chuyện hay không?"

Tiêu Ninh Viễn nhướng mày nhìn về phía Ngọc Giảo: "Chuyện gì?"

"Ngọc Giảo từ nhỏ nuôi ở sơn dã, tiểu nương xuất thân lại không tốt, cho nên không có ta dạy ta quy củ gì, Nếu ta về sau phạm vào sai lầm gì, kính xin chủ quân nhất định cho ta một cơ hội hối cải làm người mới, tuyệt đối đừng đuổi ta đi." Ngọc Giảo tiếp tục nói.

Tiêu Ninh Viễn hơi sững sờ.

Nuôi ở nơi sơn dã?

Ngọc Giảo này... Sợ là quan hệ với Vĩnh Xương Hầu phủ còn kém hơn so với mình nghĩ.

Hắn cười nói: "Vậy cũng phải xem ngươi phạm phải sai lầm gì."

Một cơn gió theo khe cửa sổ thổi vào, nến đỏ bị thổi tắt.

Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.

Vũ nát hoa lê

Oanh ca uyển chuyển.

...

Ngọc Giảo cuối cùng khóc rồi ngủ.

Chờ sáng sớm ngày hôm sau, lúc Ngọc Giảo rời giường, liền phát hiện Tiêu Ninh Viễn còn chưa đi, nằm ở trên giường này.

Nàng thật sự bị dọa cho giật mình.

Nàng cẩn thận nhìn Tiêu Ninh Viễn, năm nay Tiêu Ninh Viễn mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người lại có sự trầm ổn không thuộc về tuổi này, mặt mày hắn như được điêu khắc, môi mỏng mày kiếm, mỗi một chỗ đều vừa đúng.

Khi hắn không tức giận, có vài phần khí chất quân tử đoan chính.

Nếu là nổi nóng, lại không giận tự uy.

Dường như như giấu mũi nhọn vào vỏ, nội liễm lại ẩn bắn ra hàn mang.

Thân phận của hắn quý trọng, bộ dáng anh tuấn, khí chất không tầm thường, lại vô cùng ôn hòa.

Nam tử như vậy, nữ nhân nào lại không khâm phục chứ?

Nhưng Ngọc Giảo rõ ràng, người có thân phận như mình, không có tư cách khuynh mộ Tiêu Ninh Viễn.

Không phải nàng tự coi nhẹ mình, mà là mỗi một bước của nàng đều như giẫm trên băng mỏng, nếu như trên lưng lại đeo gông xiềng tình yêu, tất sẽ có một ngày rơi vào hầm băng, trọn đời không thể vươn mình.

Tiểu nương nói, tình cảm nam nhân không dài, hôm nay ngoài miệng nói yêu, ngày mai có thể đem người vứt bỏ như giày rách.

Nhưng nữ nhân một khi dùng tình, chính là rất khó buông xuống, một chữ tình là vô dụng nhất, sẽ chỉ làm nữ tử bị nhốt lòng trong lao tù.

Người như bọn họ, không xứng động tình, cũng không thể động tình, mới có thể sống lâu dài.

Tiêu Ninh Viễn chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt như nai con của Ngọc Giảo, đang nhìn mình.

Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Nhìn cái gì vậy?"

Ngọc Giảo thấp giọng nói: "Thiếp còn chưa bao giờ cẩn thận quan sát qua một nam tử, có chút tò mò."

Tiêu Ninh Viễn cười cười, thấp giọng nói: "Vậy liền xem kỹ."

Tiêu Ninh Viễn bị Ngọc Giảo nhìn như vậy, không biết vì sao, ánh mắt lại một lần nữa thâm thúy lên, hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Hắn chưa bao giờ là người trọng dục nhưng không biết vì sao, bây giờ lại để tiểu nương tử này phá lệ nhiều lần.

Nhưng vào lúc này.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tàng Đông: "Chủ quân, bệ hạ triệu gấp."

Tiêu Ninh gật gật đầu: "Đã biết."

Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, Ngọc Giảo đi theo hầu hạ Tiêu Ninh Viễn nhưng không khỏi có chút vụng về, thắt đai lưng, đều buộc một hồi lâu.

Ngọc Giảo có chút sốt ruột: "Hay là... gọi thêm một người vào hầu hạ đi."

Tiêu Ninh Viễn mở miệng cười nói: "Để ta tự làm, lúc ở trong quân, không có ai hầu hạ ta."

Tiêu Ninh Viễn Lợi ăn mặc chỉnh tề, liền đi ra ngoài.

Ngọc Giảo đang muốn trang điểm.

Liền nhìn thấy Triệu ma ma đi về phía này.

Trái tim Ngọc Giảo bỗng nhiên nhấc lên.

Triệu ma ma vào phòng, nhìn thấy Ngọc Giảo, đặt chén thuốc trong tay xuống: "Uống thuốc xong, thu dọn một chút, theo phu nhân hồi phủ."

Ngọc Giảo nhất thời mừng rỡ: "Là muốn về Hầu phủ sao?"

Triệu ma ma gật gật đầu, thấp giọng quát lớn: "Còn không mau lên!"

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Ta xong ngay đây, xong ngay!"

Ngọc Giảo mừng rỡ thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo một nha hoàn Xuân Chi, liền vội vội vàng vàng đi về hướng Cầm Sắt viện.

Lúc đến, Thúy Châu đang đeo trang sức lên đầu Tiết Ngọc Dung.

Trâm cài vàng ròng, san hô đỏ đều thử cài trên đầu Tiết Ngọc Dung, cuối cùng Tiết Ngọc Dung ăn mặc thành đoan trang, quý khí.

Tiết Ngọc Dung lúc này mới xoay người lại liếc về phía Ngọc Giảo.

Thấy Ngọc Giảo đang si ngốc nhìn về phía mình, lạnh giọng hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

Ngọc Giảo vội vàng mở miệng: "Phu nhân thật là đẹp mắt!"

Tiết Ngọc Dung có chút bất ngờ: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

Ngọc Giảo vội vàng mở miệng: "Đương nhiên! Nô tỳ, tựa như có vài phần tư sắc nhưng khí chất này so với phu nhân, kém xa."

Tiết Ngọc Dung được Ngọc Giảo lấy lòng.

Lúc này nói với Ngọc Giảo: "Tới đây."

Ngọc Giảo có chút dừng lại.

Tiết Ngọc Dung mặt tối sầm: "Cút tới đây cho ta!"

Ngọc Giảo tiến về phía trước.

Tiết Ngọc Dung tiện tay cầm lấy một cái trâm cài đầu sắc nhọn, nhắm ngay Ngọc Giảo.

Thân thể Ngọc Giảo cứng ngắc.

Tay Tiết Ngọc Dung hơi dừng lại trước mặt Ngọc Giảo, cắm trâm cài tóc lên búi tóc Ngọc Giảo.

Khuôn mặt này của Ngọc Giảo, khiến nàng ta nhịn không được đố kỵ.

Nhưng... vậy thì sao? Khí chất cao quý, loại tiện nhân như Ngọc Giảo đời này cũng sẽ không có!

"Phu nhân..." Ngọc Giảo có chút kinh hỉ vuốt ve kim trâm trên đầu mình.

Tiết Ngọc Dung thấy vẻ mặt chưa thấy qua việc đời của Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Sau này ngươi cứ đi theo ta, không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Ngọc Giảo vội vàng nói: "Ta hiểu, phu nhân mới là chỗ dựa duy nhất của ta tại Bá phủ này."

Tiết Ngọc Dung gật đầu, mở miệng nói: "Đi thôi, về Hầu phủ."

Tiết Ngọc Dung ngồi trên xe ngựa lớn ở phía trước, Ngọc Giảo thì dẫn Xuân Chi, ngồi trên một chiếc xe ngựa bộ dáng mộc mạc ở phía sau.

Nhìn, dĩ nhiên là không so được với phong quang của Tiết Ngọc Dung.

Nhưng Ngọc Giảo lại rất hài lòng, nàng cũng không muốn ngồi chung với Tiết Ngọc Dung!

Phủ Vĩnh Xương Hầu cách phủ Trung Dũng bá không xa, thời gian hai khắc đồng hồ cũng đã đến.

Sau khi Ngọc Giảo xuống xe ngựa, Tiết Ngọc Dung lúc này mới được đỡ xuống xe ngựa.

Ngọc Giảo nhìn Vĩnh Xương Hầu phủ trước mặt, tâm tình phá lệ phức tạp, Hầu phủ, hẳn là nhà của nàng nhưng mà ở trong Hầu phủ to lớn này, cũng không có mấy người thân của nàng.

Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Ngươi dẫn nha hoàn từ cửa hông về phủ đi!"

Ngọc Giảo khẽ gật đầu, vội vàng mở miệng nói: "Đa tạ phu nhân."

Tiết Ngọc Dung không để ý tới Ngọc Giảo, đi thẳng vào phủ.

Ngọc Giảo cũng sốt ruột đi gặp tiểu nương của mình, sau khi vào hầu phủ, liền dẫn Xuân Chi một đường đi nhanh, đi về phía U Phương Viện ở góc xó xỉnh trong hầu phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play