Ngọc Giảo giống như bị dọa, lui về sau một bước.

Thúy Bình vẫn không buông tha Ngọc Giảo.

"Ngọc tiểu nương, ngươi nói gì đi!" Thúy Bình thúc giục.

Thấy Ngọc Giảo vẫn không nói lời nào.

Thúy Bình như phản ứng lại, nàng ta nhìn Ngọc Giảo tức giận chỉ trích: - Là ngươi! Là ngươi đúng không? Là ngươi thiết kế tất cả những thứ này!"

Thúy Bình vừa nói ra, ánh mắt Tiêu Ninh Viễn và Tiết Ngọc Dung đều rơi vào trên người Ngọc Giảo.

Thúy Bình còn đang la hét: "Là ngươi, thưởng quần áo này cho ta, còn cho ta dùng son phấn, cũng là ngươi nói cho ta biết, chủ quân đối với ta có vài phần coi trọng, cho nên ta mới sinh ra tâm tư phục thị chủ quân! Tất cả những thứ này, đều là ngươi dụ dỗ!"

Ngọc Giảo thần sắc trấn định tự nhiên, cũng không bối rối khi bị chọc thủng, ngược lại mờ mịt nói: "Thúy Bình, ta không cầu tình giúp ngươi, là ta không biết làm sao cầu tình cho ngươi nhưng cho dù ngươi oán ta, cũng không thể đem sự tình đổ lên đầu ta."

"Ngươi nói tất cả những thứ này đều là ta dụ dỗ nhưng tại sao ta phải làm như vậy? Chủ quân đến chỗ ta, vì sao ta phải đẩy chủ quân sang phía người khác?" Ngọc Giảo hỏi lại.

Ngọc Giảo nói xong, cũng quỳ xuống.

"Xin chủ quân và phu nhân minh giám, chuyện này cùng Ngọc Giảo tuyệt không liên quan."

Thúy Bình thấy vẻ mặt vô tội của Ngọc Giảo, tức giận đến mức nói thẳng: "Ngươi đánh rắm! Ngươi dám nói quần áo cùng son phấn này không phải ngươi cho ta sao? "

Ngọc Giảo lại đưa ánh mắt rơi vào trên người Thúy Bình, mím môi nói: "Y phục này đúng là ta đưa cho ngươi."

Thấy Ngọc Giảo thừa nhận.

Thúy Bình la hét: "Phu nhân, phu nhân! Ngươi xem nàng thừa nhận! Tất cả những thứ này đều là nàng bày ra!"

Tiết Ngọc Dung nhướng mày nhìn về phía Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo thì bắt đầu ủy khuất: "Ngày đó phu nhân sai Thúy Châu đưa tới y phục mới, ngươi nhìn thích, liền hỏi ta đòi hỏi, ta mặc dù không nỡ nhưng cũng không dám đắc tội ngươi, liền đem quần áo thưởng cho ngươi, ta cũng không nghĩ tới, ngươi muốn bộ y phục này, lại là muốn đi câu dẫn chủ quân."

Đúng vậy.

Nàng chỉ là thưởng quần áo.

Ai có thể nghĩ đến Thúy Bình muốn làm gì?

Nói đến đây, Ngọc Giảo lại hơi dừng lại: "Về phần son phấn... Buổi chiều hôm nay, ngươi thừa dịp ta không có ở đây, liền trộm dùng son phấn của ta, còn nổi lên tranh chấp với Thu Hành."

"Chủ quân, phu nhân, hãy truyền Thu Hành đến hỏi ạ." Ngọc Giảo tiếp tục nói.

Nói xong Ngọc Giảo lại đem cả người nằm trên mặt đất, đem tư thái làm đến càng thấp, thấp giọng nói: "Ngọc Giảo vô năng, không quản được nô tỳ trong viện này, kính xin chủ quân cùng phu nhân giáng tội."

Tiết Ngọc Dung nhìn thấy dáng vẻ không nên thân này của Ngọc Giảo, trong lòng căm tức.

Quả nhiên là thứ vô dụng!

Khi Thúy Bình ở Cầm Sắt Viện, cũng không dám sinh ra loại tâm tư đi quá giới hạn này!

Bây giờ đến Ngọc Giảo, Ngọc Giảo tốt xấu cũng là tiểu nương trong phủ, lại để Thúy Bình một tiện tỳ phản thiên!

Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Tiết Ngọc Dung: "Dung nhi, chưởng quản hậu trạch là chuyện của ngươi, chuyện này, ngươi nói xử trí như thế nào?"

Tiết Ngọc Dung nghe Tiêu Ninh Viễn nói vậy, trong lòng nghiêm nghị, chủ quân đang cảnh cáo nàng ta.

Quản lý hậu trạch là chuyện của nàng ta.

Nhưng dưới mí mắt của nàng ta, vậy mà xuất hiện nô tỳ đi quá giới hạn, vọng tưởng leo giường!

Tiết Ngọc Dung vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ: Là thiếp thân trị hạ không nghiêm, kính xin chủ quân trách phạt.

Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, đỡ Tiết Ngọc Dung dậy: "Trách không được ngươi, là nha đầu này cả gan làm loạn!"

Tiết Ngọc Dung được Tiêu Ninh Viễn đỡ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Thúy Bình, cảm thấy mắt bẩn, lạnh lùng nói: "Còn không lôi nàng ta ra ngoài cho ta! Còn muốn nàng ta ở lại đây, làm bẩn mắt chủ quân sao?"

Thúy Bình dĩ nhiên không cam lòng.

"Phu nhân, phu nhân! Ta trung thành với ngươi hết mực! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"

Lời còn chưa nói hết, liền bị Triệu ma ma che miệng, kéo ra ngoài.

Tiết Ngọc Dung nhìn thoáng qua Ngọc Giảo đang nằm trên mặt đất, cau mày nói: "Ngươi mặc dù trị hạ không nghiêm nhưng sai cuối cùng không ở ngươi, đứng lên đi."

Lúc Ngọc Giảo đứng lên, cảm kích nhìn về phía Tiết Ngọc Dung: "Đa tạ phu nhân."

Tiết Ngọc Dung nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ là như vậy, bên cạnh ngươi sẽ không có nha hoàn, ngày mai ta lại chọn nha hoàn khác đưa tới cho ngươi."

Ngọc Giảo nghe xong lời này, nhất thời tim đập mạnh, vội vàng mở miệng nói: "Không dám làm phu nhân thất vọng, trong Lãm Nguyệt viện bây giờ còn có hai nha hoàn thô sử, hôm nay ta mới đi đến chỗ Tiền quản sự tuyển về, mặc dù hơi ngốc một chút."

Ngọc Giảo dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng ta dùng coi như thuận tay, không biết ta có thể đem một người trong đó, đề thành đại nha hoàn hay không?"

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, ngược lại là quan sát Ngọc Giảo một chút.

Trong lòng nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng trong lúc nhất thời, nàng còn không có nghĩ rõ ràng đến cùng là chỗ nào không đúng.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt nhát gan cẩn thận của Ngọc Giảo, Tiết Ngọc Dung đùa cợt từ tận đáy lòng, sợ là cảm thấy nha hoàn quá có lai lịch, không đè ép được? Cho nên lúc này mới muốn nâng hai nha hoàn hạ đẳng thô sử lên làm đại nha hoàn!

Tiết Ngọc Dung xua tay, tùy ý nói: "Ngươi đã có chủ ý, cứ dựa theo ngươi nói làm đi."

Trong lòng Ngọc Giảo, mới dám thở phào một hơi.

Nàng cũng không muốn tiễn một con hắc quỷ đi, lại một con bạch quỷ nữa.

Sự tình đã xử lý xong.

Tiết Ngọc Dung nhìn Tiêu Ninh Viễn trong phòng, lại nhìn Ngọc Giảo, trong lòng có chút đau buồn.

Nhìn ý tứ chủ quân, tối nay là muốn cùng Ngọc Giảo ở đây cùng nhau hưởng lương tiêu.

Ngay trước mặt Tiêu Ninh Viễn, nàng ta chưa bao giờ phạm sai lầm, vẫn luôn là đại nương tử đoan trang hiền lương, nàng ta đứng dậy mở miệng nói với Tiêu Ninh Viễn: "Chủ quân, đêm đã khuya, thiếp thân liền không ở lâu nữa."

Nói xong Tiết Ngọc Dung liền đi ra ngoài.

Tiêu Ninh Viễn đứng dậy, mở miệng nói: "Ta theo ngươi cùng đi Cầm Sắt Viện đi."

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, hơi sững sờ, trong ánh mắt mơ hồ có thủy quang, nàng ta nhịn xuống chua xót trong lòng, quay người nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, khẽ cười nói: "Chủ quân, sáng sớm ngày mai thiếp còn phải đi theo mẫu thân ra ngoài thắp hương, sợ sẽ quấy nhiễu đến chủ quân ngủ."

"Hôm nay, để Ngọc Giảo hầu hạ đi." Tiết Ngọc Dung tiếp tục nói.

Tiêu Ninh Viễn tiện tay cầm lấy áo choàng màu vàng tím treo ở cửa, giũ ra, khoác lên người Tiết Ngọc Dung, giọng điệu so với trước đó hòa hoãn không ít: "Gió lạnh đêm lạnh, đừng để lạnh."

Dứt lời, hắn vỗ vỗ bả vai Tiết Ngọc Dung, ý bảo Tiết Ngọc Dung có thể rời đi.

Tiết Ngọc Dung dẫn người của nàng ta nối đuôi nhau đi ra.

Thu Hành nhìn thấy cảnh này, cẩn thận đóng cửa lại.

Đến tận đây, trong phòng chỉ còn lại có Tiêu Ninh Viễn cùng Ngọc Giảo hai người.

Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo còn quỳ trên mặt đất, lạnh giọng mở miệng: "Ngươi biết sai chưa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play